Chương 2: (Vô Đề)

Buổi chiều tà, ánh hoàng hôn màu đỏ cam nhuộm đỏ những áng mây như những vảy cá trên bầu trời.

Tang Lê đang đứng ở lối ra vào của bến tàu đông đúc, nghe được lời nói của người tài xế, cô tình cờ bắt gặp ánh mắt của chàng trai.

Ánh mắt của cô lộ ra vẻ khiếp sợ.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy…

May mắn thay, cô vẫn đang thắc mắc cậu chủ nhà họ Quảng là người như thế nào, không ngờ lại là người cô gặp trên du thuyền.

Cô sửng sốt đến mức không thể dời mắt đi, nhưng đối phương chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái, sau đó lập tức quay ngoắt đi chỗ khác, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.

Trong nháy mắt, nhóm người đã đi đến chỗ họ.

Người tài xế nhìn người kia, nở nụ cười rất quen thuộc: "Lại lấy bảo bối ra khoe với bạn bè à?

"Chàng thiếu niên uể oải cười, ném chìa khóa ca nô qua:"Ông gọi người đổ đầy xăng giùm tôi.

"Tang Lê, người đang lặng lẽ hạ vành mũ xuống để tránh thu hút sự chú ý, bỗng nghe thấy giọng nói của cậu. Trầm thấp pha thêm chút lười biếng. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá. Tài xế nhận lấy chìa khóa:"Đúng rồi Tiểu Dã, Tống tổng nói nếu tôi gặp cậu ở bến tàu, thì gọi cậu về nhà ăn cơm, tối nay nhà có khách…

"Lời còn chưa dứt, chàng thiếu niên không hề nghĩ ngợi:"Không rảnh." 

"…"

Bị từ chối trước mặt khách, tài xế xấu hổ, muốn giới thiệu Tang Lê, nhưng đối phương cứ đi về phía trước, tài xế vội gọi theo: "Tiểu Dã, tối cậu nhớ về sớm một chút, lái xe chú ý an toàn, đừng đua xe nữa!

"Quảng Dã nhếch khóe miệng, đầu cũng không quay lại:"Lão Trương, ông già rồi, lại bắt đầu lải nhải nhiều như mẹ tôi rồi."

Mấy học sinh nam ôm lấy bả vai Quảng Dã, nói với lại tài xế: "Lão Trương, hay tối nay ông đi cùng chúng tôi đi, đêm nay bọn tôi cho ông trải nghiệm cuộc sống của giới trẻ."

"Trời ạ, đám nhóc thối tha này…

"Nhóm người cười phá lên đến nỗi người qua đường phải ngoái lại nhìn nhưng bọn họ vẫn không kiêng nể gì. Đi thêm một đoạn, một chàng trai hỏi:"A Dã, tôi còn tưởng hôm nay mẹ cậu phái lão Trương đến bắt cậu về nhà, thế ông ta đến đây làm gì vậy?

"Có người quay đầu lại, chú ý tới người đứng bên cạnh tài xế,"Này, A Dã, em gái đứng bên cạnh lão Trương là ai vậy?

Cô ấy xinh thật."

"Đâu? Để tôi xem!!"

Vài người thích thú nhìn sang, nhưng Quảng Dã không thèm quay lại: "Để ý nhiều làm gì, đi ăn cơm không?"

"Ăn, ăn…

"Đám người đến rồi đi nhanh như một cơn gió. Lúc này, tài xế quay sang Tang Lê xin lỗi và mỉm cười:"Cô Tang Lê đừng bận tâm, Tống tổng vốn định gọi Tiểu Dã về nhà ăn tối, nhưng thằng bé này tính tình vốn như vậy, không ai quản nổi.

"Tang Lê lắc đầu, kìm nén suy nghĩ của mình:"Không sao đâu ạ."

Sau đó, người tài xế lấy hành lý, Tang Lê đi theo ông đến bãi đậu xe. Thấy ông đi hơi khập khiễng, cô muốn giúp ông nhưng đối phương lại bảo không sao.

Sau khi lên xe, xe khởi hành và rời khỏi bến tàu.

Trên đường đi, người lái xế nhiệt tình giới thiệu thành phố Vân Lăng với cô.

Tang Lê lắng nghe, ngước nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài, những bức tường được bao phủ bởi kính phản chiếu sự phồn hoa vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

Cô nhớ rằng mỗi khi có hai hoặc ba kỳ nghỉ hè hồi còn học tiểu học, mẹ cô sẽ đón cô đến Vân Lăng chơi trong vài ngày, tham quan kiến ​​​​trúc và phong cảnh địa phương, ăn những món ăn đặc sản ở Vân Lăng, mỗi một khoảnh khắc cô và mẹ ở bên nhau đều là những kỉ niệm đáng quý, những kỷ niệm ấy như đang hiện lên trước mắt cô.

Bây giờ quay trở lại thực tại, chỉ còn mình cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!