Chương 18: (Vô Đề)

Nhìn thấy bóng lưng của chàng thiếu niên trước mặt, Tang Lê rất đỗi ngạc nhiên.

Tại sao cậu lại ở đây……

Diệp Bân bị đá ngã lăn xuống đất, Trạm Thiến Tuyết sợ hãi, lập tức chạy tới: "A Bân, anh không sao chứ?!

"Trong một khoảnh khắc, có rất nhiều người nhìn qua. Diệp Bân ôm bụng, cau mày đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Quảng Dã đang đứng trước mặt mình. Trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Bân loạng choạng đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ như dã thú:"Quảng Dã, con mẹ nhà mày, hôm nay vừa vặn tao cũng muốn dạy cho mày bài học, đúng lúc mày lại chủ động vác xác tới!"

Quảng Dã cười: "Có bản lĩnh thì tới đi."

Trước giờ Quảng Dã chưa từng đánh lộn gây nên tiếng đồn gì, tuy nhiên tất cả mọi người đều có chút sợ hãi cậu, nhưng lần này bị giẫm đạp như thế này, Diệp Bân không nhịn được lao về phía trước.

Quảng Dã giơ tay đấm một quyền, Diệp Bân cũng tiện tay kéo cậu ngã xuống quầy rau quả gần đó, hai bên vật lộn với nhau, Trạm Thiến Tuyết  lao tới giúp đỡ, thấy vậy, bốn tên côn đồ khác ngoài trường thả Trương Bác Dương ra và bao vây Quảng Dã.

Thấy vậy, Nhiếp Văn đang đứng ở một bên lập tức lao tới tham gia.

Cảnh tượng lập tức trở nên kinh hãi và hỗn loạn.

Tiếng la hét vang lên từ khắp nơi.

Rất nhanh, có mấy bác bảo vệ trong trường thấy được chạy lại, Dụ Niệm Niệm hét lớn: "Bảo vệ tới rồi, đừng đánh nhau nữa!"

Diệp Bân nghe thấy tiếng động muốn bỏ chạy nhưng lại bị Quảng Dã tóm lấy, đè lưng xuống đất, Trạm Thiến Tuyết quay người muốn chạy đi nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt lại.

Cô kinh hãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tang Lê.

Trong khung cảnh hỗn loạn, các bác bảo vệ vội chạy tới.

Sự ồn ào, náo động dần dần im bặt.

Những đám mây màu hồng tan thành từng mảng, ánh chạng vạng cuối cùng buông xuống sau ngọn núi, bầu trời hoàn toàn tối sầm.

Tại phòng bảo vệ của trường Giang Vọng.

Lúc này, bên trong có rất đông người, giống như đang quây quần đón năm mới vậy.

Tất cả những người có mặt tại hiện trường vừa rồi đều bị đưa đến, không thiếu một ai.

Trong phòng, mấy nam sinh ngoài trường ngồi xổm trong góc, mặt Diệp Bân sưng phù như đầu lợn, mắt phải xanh đen, mũi chảy máu, trên đầu có mấy chiếc lá rau treo lủng lẳng. Đám bạn bên cạnh cũng bị bầm mũi, sưng mặt, kêu than đau đớn.

Một bên, tóc tai Trạm Thiến Tuyết rối bù, trong lúc giằng co lôi kéo kêu ngừng đáng, cô ta cũng bị đánh nhầm, khóe miệng bị sứt, trên trán còn có vết máu.

Các giáo viên liên quan và lãnh đạo nhà trường đang trên đường đến đây, bác sĩ của trường đang điều trị vết thương cho các học sinh bị thương.

Đám người Dụ Niệm Niệm và Tang Lê cùng bị gọi tới để phối hợp điều tra, trước tiên cô bôi thuốc lên vết xước trên mặt Trương Bác Dương: "Nhịn một chút nhé."

"Không… không sao đâu, cậu cứ bôi đi, tôi… tôi không đau đâu."

"Không đau cái đầu cậu, cậu nói xem cậu lấy đâu ra lá gan to như vậy? Vừa mới bắt đầu đã muốn một mình đánh nhau với một đám người."

Nhiếp Văn vừa cười vừa chườm đá lên trán vừa nói: "Này, thật sự là như vậy sao? Trương Bác Dương, cậu đúng chuẩn là đàn ông chân chính đấy."

"Đó không phải hôm nay là… là sinh nhật của Niệm Niệm sao, tôi phải… bảo vệ cậu ấy."

Dụ Niệm Niệm thở dài: "Sinh nhật của mình thật tuyệt vời, trời ơi, mình đoán chúng ta đành phải hẹn nhau ăn tối vào một ngày khác thôi."

Mấy người đang bôi thuốc, Tang Lê ngồi bên cạnh lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi ở ghế trong cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!