Quảng Dã vừa dứt lời, cả lớp oanh tạc ngay lập tức.
Dụ Niệm Niên cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng loạn, cô nàng vội vàng nắm lấy tay Tang Lê:
"Vãi chưởng, vãi chưởng, Quảng Dã, cậu ta…
"Tang Lê ngẩng đầu nhìn thấy một cảnh này, lông mi cô khẽ run rẩy, đầu óc trống rỗng. Giờ phút này, trung tâm của mọi chuyện lại một lần nữa bùng nổ một cách mạnh mẽ, bài thi và sách vở trên bàn đều ướt nhẹp, Kha Phỉ và Trạm Thiến Tuyết bị nước bẩn làm cho nhếch nhác. Trạm Thiến Tuyết lau nước trên mặt, đầu của cô ta như bị ai đó đánh cho một phát thật mạnh, cô ta tức giận muốn nhảy dựng lên, lớn tiếng mắng chửi Quảng Dã:"Quảng Dã, cậu điên rồi!
Con mẹ nhà nó nữa, cậu có bệnh à!!"
Chàng trai cười nhẹ:
"Làm sao, cậu muốn giúp tôi điều trị hả?"
Đây là lần đầu tiên Trạm Thiến Tuyết bị sỉ nhục trước mặt mọi người, cô ta chửi ầm lên:
"Quảng Dã, cậu coi trường học là nhà của cậu à? Một lần ở quán trà sữa, một lần nữa là thứ sáu tuần trước, một lần nữa vào hôm nay. Tôi không động tới cậu, cũng không trêu chọc cậu, sao cậu cứ thích đến làm phiền tôi thế?!"
Trạm Thiến Tuyết nói xong, cô ta chợt nhận ra, nở nụ cười kèm theo sự tức giận:
"Tôi hiểu rồi, cậu là đứng ra bênh vực Tang Lê phải không?! Có vẻ như con đĩ này thực sự đã tìm được chỗ dựa rồi nhỉ?"
Dụ Niệm Niệm ở hàng sau nghe vậy, cô đứng dậy mắng: "Trạm Thiến Tuyết, cậu gọi ai là con đĩ?! Mồm miệng cậu ăn nói cho sạch sẽ vào nhé!"
"Ai là con đĩ thì trong lòng nó tự rõ. Tao cứ thích nói đấy?"
Vừa dứt lời, Quảng Dã đã nhấc chân đá mạnh vào bàn của cô ta, sách vở rơi xuống đất, Trạm Thiến Tuyết hét lên, xung quanh vang lên những tiếng kinh hô.
"Câu thử nói thêm một câu nữa xem?
"Quảng Dã nhìn cô ta, giọng nói lạnh như băng. Đôi mắt Trạm Thiến Tuyết đỏ bừng, toàn thân run rẩy, Lư Hạ Dương lập tức đi tới quát lớn:"Quảng Dã, cậu đang làm gì vậy, đừng gây rắc rối nữa!"
Quảng Dã phớt lờ cậu ta, bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, nhìn thẳng vào Trạm Thiện Tuyết, gằn từng chữ:
"Không liên quan gì đến người khác, tôi cũng là thành viên của nhóm bảng báo đen, cậu lau bảng làm ảnh hưởng tôi, tôi không có tư cách quản lý chắc? Mà cũng không cần nói chuyện này liên quan đến tôi hay không, cho dù không liên quan gì đến tôi thì hôm nay tôi chỉ muốn trêu chọc cậu vì tôi không ưa cậu, có vấn đề gì không?"
Cậu cố ý kéo dài lời nói, Lư Hạ Dương cau mày nói: "Quảng Dã, đây là trong lớp học, cậu đừng tưởng muốn làm gì thì làm!"
Quảng Dã tiếp tục nhai kẹo, quay đầu nhìn cậu ta, nhếch môi: "Làm sao, nếu không thích thì báo cáo giáo viên chủ nhiệm đi?"
"Quảng Dã, cậu…"
Lư Hạ Dương cũng bị chọc giận, phẫn nộ định nói tiếp thì Nhiếp Văn ở hàng sau phát ra giọng điệu giễu cợt:
"Lớp trưởng, vừa rồi Trạm Thiến Tuyết công khai bắt nạt các học sinh khác, sao không thấy cậu lên tiếng nhắc nhở? Bây giờ mới nhớ ra nhiệm vụ phải bảo vệ học sinh trong lớp học à, có phải là hơi có chút gian tình không hả?"Ý cậu là gì?
Cậu nói tôi đang bảo vệ Trạm Thiến Tuyết sao?"
"Tôi không biết, nhưng ai mà không biết cậu không ưa gì A Dã?
"Nhiếp Văn vừa cười cợt vừa nói như thêm dầu vào lửa. Cổ họng của Lư Hạ Dương đột nhiên nghẹn lại, cậu ta dừng lại vài giây, nhìn Quảng Dã, lạnh lùng nói:"Tôi không thiên vị ai, chỉ là tôi với tư cách là lớp trưởng, có quyền duy trì trật tự trong lớp. Hơn nữa, hành vi của cậu rất vô học và không có đạo lý."
Quảng Dã cười:
"Ai muốn học đạo lý với cậu? Hôm nay cái gì làm ông đây thấy vui vẻ thì chính là đạo lý đấy."
"…"
Lư Hạ Dương kìm nén cơn tức giận, xoay người đi ra khỏi lớp: "Tôi sẽ gọi giáo viên chủ nhiệm tới xử lý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!