Chạng vạng, Dụ Niệm Niệm và ba nam sinh cùng sánh vai ra khỏi cổng trường, dọc đường cô kể cho bọn họ nghe tất tần tật mọi chuyện từ lúc hai người đi tìm giáo viên chủ nhiệm đến cuộc trò chuyện giữa họ trong văn phòng.
Dụ Niệm Niệm nói rằng sở dĩ Trạm Thiến Tuyết và những người khác độc đoán như vậy là vì gia đình của bọn họ có quyền lực, cô giáo sợ chất lượng lớp sẽ đi đi xuống nên cố tình ỉm mọi chuyện xuống.
Dụ Niệm Niệm tức giận đến toát mồ hôi, cô lấy tay quạt gió, Trương Bác Dương đưa khăn giấy cho cô: "Niệm Niệm, cậu… cậu đừng tức giận."
"Sao mình không tức giận cho được cơ chứ?"
Dụ Niệm Niệm tức giận đá văng viên sỏi dưới chân, "Vốn dĩ mình muốn làm anh hùng giải cứu mĩ nhân, cứu Lê Lê ra khỏi tình hình nước sôi lửa bỏng nhưng mình lại phát hiện ra mình chỉ là một La Lạc nhỏ mà thôi."
Trương Bác Dương nghĩ ra một biện pháp:
"Nếu như giáo viên không giải quyết, vậy thì phụ…phụ… phụ huynh sẽ giải quyết được phải không? Hay là chúng mình gọi cho bố mẹ Tang Lê tới xử lý?"
"Nhưng mà, bố mẹ Lê Lê đều không ở thành phố này, hình như cậu ấy được nhận nuôi ở nhà một người dì. Cậu ấy nói vì mình đang ở nhờ rồi nên không dám gây rắc rối thêm cho dì, nên tạm thời cậu ấy sẽ không nói cho gia đình biết. Tại sao cậu ấy lại phải làm thế nhỉ, cậu nói xem vì sao cậu ấy lại hiểu chuyện đến vậy cơ chứ?"
Dụ Niệm Niệm nói một tràng mà không hề biết người có liên quan cũng đang có mặt tại hiện trường.
Quảng Dã nghe được lời này, khuôn mặt cậu rơi vào trầm tư.
Đến cổng trường, Dụ Niệm Niệm không còn sức để nói chuyện nữa, cô tạm biệt bọn họ để chuẩn bị đi ăn, Trương Bác Dương muốn đi cùng cô nên vội vàng đi theo.
Hai chàng trai còn lại lái xe về, Nhiếp Văn vẫn đang đắm chìm trong lời nói của Dụ Niệm Niệm, thở dài:
"Tang Lê tội nghiệp thật đấy, biết làm sao đây? Cậu ấy yếu đuối như vậy, không biết phản kháng nên càng dễ bị bắt nạt."
Cảnh tượng cô bị người khác chà đạp một cách nhục nhã hiện lên trong tâm trí cậu.
Từng lời nói lọt vào tai cậu, mí mắt Quảng Dã rũ xuống, quay đầu nhìn Nhiếp Văn: "Cậu nghĩ cậu ấy sẽ phản kháng thế nào?"
Quảng Dã xoay người rời đi, Nhiếp Văn đột nhiên nghẹn lại không nói nên lời.
–
Sắc trời ảm đạm, ánh hoàng hôn nhạt dần.
Trong lớp học yên tĩnh, chỉ còn lại vài học sinh đang làm bài tập, Tang Lê pha bột màu, cầm một miếng vải đen lau sạch bảng đen cũ.
Trong bức ảnh minh họa An Triết đưa cho cô là hình ảnh một đoàn tàu chạy bằng hơi nước, ngoài ra còn phải vẽ viền bảng đen là viền hoa, không quá khó nhưng lại rất tốn thời gian.
Không những thế, bức tranh phải được vẽ trên cao, cô cẩn thận đứng lên ghế, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức ở đầu gối.
Một giờ sau, cô hoàn thành bức tranh.
Sau khi hoàn thành những nét vẽ cuối cùng, tay cô đã nhuốm đầy bột màu sặc sỡ, quần áo cũng bị vấy bẩn theo.
Cô dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nhìn toàn bộ bảng đen, cảm thấy rất vừa ý, tuy khá mệt mỏi nhưng nó mang lại cho cô cảm giác thành tựu.
Sau khi đi rửa tay rồi quay về lớp, Tang Lê thu dọn cặp sách và bước ra khỏi lớp.
Hơn sáu giờ tối cô mới về tới nhà.
Tống Thịnh Lan vẫn còn ở công ty nên sau khi ăn tối một mình xong cô ra sân sau đi dạo.
Tang Lê nhìn lên bầu trời đêm, trong đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Dù là quá khứ hay hiện tại, có lẽ cô thực sự chỉ có thể lựa chọn chịu đựng…
Cô chớp chớp mắt, lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho bà ngoại, nhưng tay cô lại lơ lửng trên phím quay số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!