Chương 15: (Vô Đề)

Sáng sớm, sương mù tan dần.

Từng tia nắng yếu ớt dần chiếu sáng cả góc trời phía đông, ánh đèn neon hai bên đường lần lượt tắt ngúm.

Đã hơn bảy giờ, trong căn phòng trên tầng bốn biệt thự, rèm cửa được đóng chặt.

Không có lấy một tia ánh sáng chiếu vào, căn phòng như chìm vào trong đêm tối.

Trên ghế sofa, Quảng Dã ngồi khom lưng, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trước mặt, trong khi hai tay đang thao tác bộ điều khiển trò chơi nhanh như một cái máy.

Đôi mắt đen láy của cậu phản chiếu ánh sáng từ màn hình, cậu vẫn âm trầm lạnh lùng như vậy, sống mũi cao thẳng, xương hàm dưới săn chắc, ngũ quan sắc cạnh.

Tất cả kẻ thù trong trò chơi đã bị tiêu diệt.

Màn hình hiển thị các hiệu ứng đặc biệt của chiến thắng.

Cấp độ bị kẹt trong một thời gian dài cuối cùng đã được vượt qua.

Tuy nhiên, âm thanh ù tai vẫn không dứt.

Quảng Dã cau mày tắt máy chơi game, ném tay cầm sang một bên, với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn đá rồi lại ngồi im bất động.

Cậu đã hút vài điếu thuốc.

Nhưng nỗi phiền muộn trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Quảng Dã tựa lưng vào ghế sofa, xoa xoa tai, nhắm mắt nhớ lại cuộc điện thoại của mẹ gọi cho cậu đêm qua, cuộc tranh cãi với Tang Lê tối qua lại hiện lên trong đầu cậu.

Vậy người tố giác là ai?

Không tìm được câu trả lời, Quảng Dã bực bội mở mắt, cuối cùng cậu cũng đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, cậu bước ra khỏi phòng tắm.

Cậu mặc một chiếc áo ngắn tay và quần đùi rộng, đi đến ghế sô pha, cầm điện thoại lên, phát hiện tin nhắn Tống Thịnh Lan gửi đến cách đây không lâu:

[Hôm nay con biết điều chút đi, trước khi mẹ trở về, nếu con thực sự chọc giận Lê Lê, mẹ nhất định sẽ tính sổ với con. ]

Cậu khẽ nhếch môi, mãi một lúc sau mới bước ra khỏi phòng.

Biệt thự lúc này rất yên tĩnh, ánh nắng xuyên thấu vào phòng, những người giúp việc đang tưới hoa, quét tước, lau dọn, ai cũng đều bận rộn với công việc riêng của mình.

Quản gia nhìn thấy cậu thì vô cùng ngạc nhiên:

"Ồ, chào buổi sáng cậu chủ —"

Quảng Dã thấp giọng đáp lại rồi bước tới, hiếm khi quản gia thấy cậu dậy sớm như vậy: 

"Bây giờ tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu nhé?"

Cậu không trả lời, cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay bà, quản gia thấy vậy thì giải thích: "Cô Tang Lê bị cảm, tôi đi tìm thuốc cho cô ấy."

Cậu hơi khựng lại.

"Cảm lạnh sao?"

"Đúng vậy, tối qua khi cô Tang Lê về tới nhà, không biết vì sao quần áo lại bị ướt và bẩn hết, cô ấy nói bị mắc mưa, tôi vừa lên phòng hỏi thăm tình trạng của cô ấy thì thấy giọng cô ấy có chút khàn khàn, tôi đoán chắc hẳn đã bị cảm nên muốn đưa cho cô ấy một ít thuốc.

"Trong đầu Quảng Dã hiện lên vết thương trên đầu gối cô mà anh nhìn thấy tối qua. Làm sao đầu gối của cô ấy có thể bị thương như thế nếu chỉ bị mắc mưa?"Không phải ngày nào lão Trương cũng đi đón cậu ấy sao?" Cậu giả vờ lơ đãng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!