Quảng Dã nghịch nghịch nắp bật lửa, mắt đăm chiêu nhìn về phía trước, không biết là đang nghĩ gì, cuối cùng cậu cũng không trả lời.
Nhiếp Văn nhìn thấy cậu phản ứng như vậy, cũng không biết là có ý gì, nhưng trước giờ Quảng Dã luôn không quan tâm đến chuyện của đám nữ sinh, có lẽ lần trước chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa, Tang Lê và cậu căn bản cũng không thân với nhau ở trường học, Quảng Dã thậm chí còn không mấy khi để ý tới Tang Lê.
Nhiếp Văn không nói gì về chuyện này nữa, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.
…
Bên ngoài, mặt trời đang lặn dần, bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn đỏ rực.
Trong lớp, Tang Lê đã quét dọn xong, một học sinh khác trong nhóm trực đi đổ rác, lau bảng, cô hoàn toàn kiệt sức sau khi hoàn thành mọi nhiệm vụ.
Mấy ngày nay, Tang Lê không dám để lại bất cứ thứ gì trong lớp, nhét tất cả sách giáo khoa và bài kiểm tra quan trọng vào cặp, cô đeo chiếc balo nặng trịch rời khỏi trường.
Sau khi lên xe buýt, cô chen chúc theo đám đông và di chuyển xuống hàng ghế sau.
Bên ngoài từng dòng xe ô tô nối đuôi nhau lướt qua, ánh đèn pha của ô tô, cùng với ánh đèn của những bức tường kính bên ngoài của các tòa nhà chọc trời hòa vào nhau giống một đại dương lấp lánh màu đỏ cam.
Tang Lê bám vào tay vịn của xe buýt, thân lắc lư theo quán tính, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
Là điện thoại của Liên Vũ Châu gọi đến.
"Điềm Điềm, cháu tan học chưa?"
Nghe được giọng nói ân cần dịu dàng của bà ngoại, Tang Lê khẽ mím môi, giả vờ thoải mái: "Dạ, cháu đang trên đường đi học về, bà ngoại ăn cơm chưa ạ?"
"Bà sắp ăn rồi đây. Hôm nay bà ra ruộng hái được vài quả dưa leo, bà chuẩn bị làm món dưa muối rất giòn."
"Bà nói làm cháu thèm ăn quá."
"Con bé ngốc, khi nào được nghỉ hè về nhà, bà ngoại sẽ nấu toàn những món ăn mà cháu thích mỗi ngày cho cháu ăn tới ngán luôn.
"Tang Lê cười đáp lại, trong lòng dâng lên niềm nhớ thương, cô ước gì thời gian trôi qua thật nhanh. Bà ngoại gọi điện tới cũng không nói chuyện quan trọng gì, bà chỉ hỏi về cuộc sống gần đây của Tang Lê:"Cháu học ở đó có mệt không? Sao lại tan học muộn thế?
Chắc bụng đói lắm rồi đấy."
"Bây giờ, về cơ bản thfi mỗi ngày con phải theo tám tiết, nhưng cũng chỉ vất vả một năm thôi bà ạ."
"Cháu nên chú ý cân bằng giữa việc học tập và nghỉ ngơi, đừng để bản thân quá mệt mỏi. Ở trường con có hòa hợp với thầy cô và các bạn cùng lớp không? Có bị bắt nạt không?"
Tang Lê im lặng một lúc, không dám nói ra sự thật:
"…Không ạ, các bạn đều rất tốt ạ."
Bà ngoại luôn biết Tang Lê vốn là một đứa trẻ hiền lành, tốt bụng cũng rất nhạy cảm và hiểu chuyện nên luôn ôm nỗi buồn trong lòng,
"Không có thì tốt, bà ngoại chỉ sợ cháu bị bắt nạt rồi tự âm thầm chịu đựng thôi. Cháu phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt nhé."
Tang Lễ chớp chớp đôi mắt đã có chút phiếm hồng: "Cháu biết rồi ạ, bà ngoại đừng lo lắng."
Gọi điện xong, Tang Lê cất điện thoại vào túi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cô cố gắng nhếch môi, trong lòng tự động viên bản thân.
Dù khó khăn đến đâu, để bà ngoại yên tâm, cô nhất định phải kiên trì.
–
Sau một ngày mệt mỏi ở trường, khi về đến nhà, Tang Lê cũng không để tâm trạng chán nản ảnh hưởng, cô nhanh chóng tập trung vào việc học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!