Rèm cửa khép lại, phòng học tối lờ mờ, Tang Lê bị Quảng Dã vây lấy, khoảng cách cả hai đang rất gần.
Tang Lê nghe vậy, đầu óc cô bỗng trống rỗng trong giây lát, sau đó cô nhìn thấy cậu trong bộ dáng cà lơ phất phơ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô:
"Nếu cậu quên những gì tôi đã nói trước đó thì cứ việc mách lẻo đi."
Đây là một cảnh báo trắng trợn.
Nếu cô dám chạm vào giới hạn của cậu, cô sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Quảng Dã đứng thẳng người, lười biếng cầm điện thoại trên bàn rồi bước ra khỏi lớp.
Đầu óc Tang Lê đình trệ trong vài giây, đến lúc tiếp nhận được mấy câu nói của Quảng Dã, cô tức giận đến mức chửi thầm trong lòng.
Người này có phải bị bệnh không?
Cô đâu muốn báo cáo, nếu không có dì Tống, cô cũng sẽ không rảnh mà đi thuyết phục cậu…
Sớm biết như vậy cô đã chẳng thèm nói rồi, thôi mặc kệ…
Từ nhỏ đến lớn, Tang Lê chưa bao giờ gặp một người quái đản và ngang ngược như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, bước trở về chỗ ngồi, người đổ gục xuống bàn, cô cố kìm nén sự sự tức giận của mình xuống.
Một lúc sau, Tô Bạch Tình cùng nhóm nữ sinh trở về lớp, nhìn thấy Tang Lê ngồi ở chỗ của mình, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc.
Tô Bạch Tình buông điện thoại di động xuống, xoay người rời khỏi lớp, bạn bè cũng đi theo cô ta.
Đi đến cuối hành lang, Kha Phỉ phàn nàn: "Khó chịu vãi, sao chỗ nào cũng đều có thể gặp con nhỏ Tang Lê kia thế nhở."
Tô Bạch Tình với vẻ mặt vô cảm dựa vào lan can, có một nữ sinh an ủi cô ta: "Bạch Tình, cậu đừng tức giận, hôm nay tuy việc đưa nước không thành công nhưng nước người khác đưa đến cũng đều bị Quảng Dã từ chối mà."
Tô Bạch Tình lắc đầu, "Mình không tức giận."
Những người khác cười lạnh: "Con nhỏ Tang Lê kia đúng là ghê gớm thật, còn chưa kể cướp mất vé vào lớp Hỏa Tiễn của Bạch Tình, mình cảm thấy cậu ta vừa mới chuyển đến trường đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, ngay cả đám người Quảng Dã cũng nhìn cậu ta với ánh mắt hứng thú, có vẻ cậu ta có sức hấp dẫn không nhỏ đâu."
"Các cậu nói xem, không lẽ ngay cả Quảng Dã cũng sẽ để ý tới cậu ta sao?"
Đôi mắt Tô Bạch Tình khẽ run lên, bàn tay nắm chặt lan can.
"Thôi đi, con nhỏ Tang Lê mà cũng xứng chắc? Bạch Tình, cậu đừng lo lắng, cậu ưu tú hơn cậu ta nhiều, Quảng Dã cũng có ghét cậu đâu, Chị Tuyết, chị có nghĩ vậy không?"
Tô Bạch Tình nhìn Trạm Thiến Tuyết, Trạm Thiến Tuyết nhìn sắc mặt của Tô Bạch Tình, nắm chặt lấy bàn tay của cô ta, lạnh lùng nói: "Mặc kệ Tang Lê là loại người như thế nào, quan trọng chính là cậu ta đã chọn giận đến Bạch Tình của chúng ta."
"Chỉ là……"
Những người khác gật đầu đồng ý, Trạm Thiến Tuyết đảo mắt nhìn về phía sân thể dục, vân vê hộp thuốc lá trong túi, chế nhạo:
"Không phải chỉ là học sinh chuyển trường thôi sao?"
"Đừng lo lắng, nếu có cơ hội chúng ta hãy hẹn gặp cậu ta."
–
Tang Lê nghỉ trưa trong lớp.
Đầu óc cô hỗn loạn, rơi vào giấc ngủ sâu, lúc tỉnh dậy đã gần hai giờ.
Lúc bấy trong lớp đã có nhiều bạn học rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!