Chương 8: Xuất chinh

Yến tiệc tròn năm kết thúc không lâu sau, trong cung truyền tới ý chỉ, mệnh Uy Quốc Công xuất chinh tây bắc, thảo phạt ngoại tộc.

Không khí trong phủ mới vì yến tiệc tròn năm mà vui vẻ, lúc này lại trở nên trầm ngưng, Uy Quốc Công bình tĩnh tiếp chỉ.

Lúc này, phụ tử Cố gia đều phải xuất chinh, các nữ quyến khác trong Cố gia đã quen đưa tiễn phu quân xuất chinh, chỉ có Đào thị, đây là lần đầu tiên Cố Vĩnh Hàn rời xa nàng.

Thật ra Uy Quốc Công cũng không muốn để tiểu nhi tử ra chiến trường, cho nên mới đưa hắn vào Vũ Lâm Quân.

Ai ngờ Cố Vĩnh Hàn lại chủ động xin ra trận, lý do cũng rất đầy đủ, hắn là nam nhân Cố gia, hưởng thụ phụ huynh nhiều năm che chở, đã đến lúc gánh vác trách nhiệm của chính mình.

Nhi tử hiểu chuyện, Uy Quốc Công sẽ không ngăn trở, sau khi Cố Vĩnh Hàn thành thân, tính tình cũng trầm ổn hơn rất nhiều, dù là ra chiến trường, cũng sẽ không khiến hắn quá mức lo lắng.

Cố Vĩnh Hàn cùng huynh đệ binh lính trong Vũ Lâm Quân uống rượu cả đêm, về đến phủ liền ngồi trong viện chậm rãi chà lau kiếm.

Lúc này xuất chinh, hắn sẽ cùng phó tướng của phụ thân phụ trách lương thảo.

Tuy so ra kém bọn đại ca, phải trực diện chiến trường, nhưng Cố Vĩnh Hàn vẫn có chút khẩn trương, chỉ là hắn che dấu rất tốt, ngay cả Đào thị cũng không biết.

Lúc Đào thị đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy Cố Vĩnh Hàn dùng ngón tay vuốt ve thân kiếm, sắc mặt ngưng trọng.

Cố Vĩnh Hàn nghe tiếng mở cửa, liền quay đầu lại. Đào thị ôn nhu nói:

- Phu quân.

Cố Vĩnh Hàn vội vàng thu kiếm vào vỏ, Đào thị đi qua, tay hai người giao nhau, Cố Vĩnh Hàn cố ý hạ thấp thanh âm:

Advertisement / Quảng cáo

- Sao trễ như vậy rồi mà nàng còn chưa ngủ?

- Sao ngủ được…Không chỉ mình ta, hai đứa nhỏ cũng không ngủ được.

Cố Vĩnh Hàn sửng sốt, Đào thị lôi kéo hắn đi vào phòng.

Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh đã thay đổi y phục, hai người chia lãnh thổ, chia giường thành hai đoạn, mỗi đứa ngồi một góc, nghe động tĩnh, hai người đều nhìn qua, Cố Vĩnh Hàn tươi cười:

- Các ngươi cũng biết ngày mai phụ thân phải xuất chinh, cho nên trễ như vậy cũng không ngủ?

Đương nhiên hai đứa nhỏ sẽ không đáp lời hắn, chỉ là hai khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lại có biểu tình nghiêm túc, nhìn rất buồn cười

Cố Vĩnh Hàn "Phụt" cười, rồi ngồi xuống mép giường, cũng mặc kệ Cố Trạch Mộ nghe hiểu hay không, liền nói:

- Tiểu tử, sau khi phụ thân ngươi xuất chinh, ngươi chính là trụ cột trong nhà, phải hiếu thuận tổ mẫu, chiếu cố mẫu thân cùng muội muội, đừng để mẫu thân khóc, mặt khác, nếu có người mơ ước Thanh Ninh, ngươi liền đánh hắn…

Đào thị sắp rơi nước mắt, nhưng nhìn Cố Vĩnh Hàn nghiêm trang dặn dò tiểu oa nhi một tuổi, lại bị chọc cười:

- Ngươi cái này làm phụ thân thật là, cùng hài tử nói bừa gì đâu không. Còn nữa, Trạch Mộ nhỏ như vậy, sao hắn có thể hiểu những gì ngươi nói?

Ai ngờ nàng vừa dứt lời, liền thấy Cố Trạch Mộ nghiêm túc nhìn Cố Vĩnh Hàn, rồi còn trịnh trọng gật đầu.

Cố Vĩnh Hàn:

- …

Nói thật, hắn thấy Đào thị sắp khóc, mới dùng phương pháp này chọc nàng cười, không ngờ Cố Trạch Mộ lại gật đầu, hắn thật sự có một loại cảm giác hứa hẹn.

Cố Vĩnh Hàn lắc đầu, nhìn kĩ lại, Cố Trạch Mộ đã cúi đầu tiếp tục lăn lộn Cửu Liên Hoàn.

Cố Vĩnh Hàn cười ha ha, tiện tay duỗi ra sờ sờ đỉnh đầu của Cố Trạch Mộ, ai ngờ ngày thường nhi tử của hắn ghét nhất bị người khác chạm vào đầu, lúc này lại phá lệ không né tránh tay hắn, Cố Vĩnh Hàn vô cùng ngạc nhiên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!