Phụng Linh trở lại phòng, không nhịn được cơn tức, quét sạch đồ vật trên bàn, thanh âm này vang tới cách vách, phụ tá chạy qua đây:
- Bá gia làm sao vậy?
Phụng Linh ném đồ vật vẫn chưa hết giận, cắn răng nói:
- Uy Quốc Công thật sự khinh người quá đáng, vài tháng nay chỉ để ta quét tước chiến trường, viết công văn, ta không phải đến chiến trường để làm mấy chuyện này.
Phụ tá là người do hoàng đế đích thân chọn lựa cho Phụng Linh, cũng là người từng rèn luyện trên chiến trường, nghe vậy liền nói:
- Bá gia đừng nóng nảy, người tới Tây Bắc vẫn chưa được bao lâu, quốc công gia cũng vì tốt cho người…
- Vì tốt cho ta?
Phụng Linh cả giận nói:
- Nhi tử phế vật của hắn còn có thể ra chiến trường, dựa vào cái gì? Ta lại không thể đi! Rõ ràng hắn kiêng kị ta, sợ ta đoạt quân công của hắn.
Phụ tá nhíu mày, vẫn cố khuyên giải an ủi nói:
- Quốc công gia trấn thủ Tây Bắc nhiều năm, thanh danh cực tốt, hiện giờ trong triều rất nhiều đại tướng từng là thủ hạ dưới trướng quốc công gia, bọn họ lập hạ công lao mới có chức vị như ngày hôm nay, nếu không, bệ hạ cũng sẽ không cố ý đưa người tới nơi này.
Hắn nói như vậy, tâm tình của Phụng Linh đỡ hơn một chút, nhưng vẫn buồn bực:
- Tuy là như thế, nhưng bệ hạ đưa ta tới đây là vì cái gì, ngươi cũng biết. Trên người ta gánh vác sứ mệnh chấn hưng Phụng gia, nếu vẫn bị an bài quét tước chiến trường, sao ta có thể lập hạ quân công, hồi báo bệ hạ hậu ái?
Phụ tá khẽ cười một tiếng:
- Người quá sốt ruột, người mới bao lớn, muốn lập công ngày sau sẽ có nhiều cơ hội, nghe nói Uy Quốc Công tam tuần(~30) mới ra chiến trường, người so với quốc công năm đó vẫn hiếu thắng hơn nhiều, không phải sao?
Phụng Linh buồn bực nói:
- Ai muốn so với hắn, nghe nói phụ thân của ta mười lăm tuổi đã tới Tây Bắc, vừa đánh liền lập hạ chiến công hiển hách, đây mới là mục tiêu mà ta muốn hướng tới.
Phụ tá sửng sốt, lúc này mới nhận ra Phụng Linh nói chính là Phụng Triển, năm đó hắn cũng là thủ hạ dưới trướng Phụng Triển, từng thấy vị thiếu niên tướng quân tư thế oai hùng, hắc giáp hồng mã, như một đạo tia chớp xuyên qua đám người, thẳng tiến lấy thủ cấp đại tướng quân địch, sau đó thong dong mà về, không có ai dám ngăn trở.
Những năm ấy hắn ở Tây Bắc, nhắc tới Phụng gia, ngoại tộc nghe tiếng sợ vỡ mật, nếu không phải... Hiện giờ ngoại tộc dám kiêu ngạo sao?
Thật sự đáng tiếc.
Sau khi Phụng Linh quá kế Phụng Triển, một lòng xem hắn làm mục tiêu của chính mình, cũng không dám chậm trễ, lúc trước biết bản thân sẽ tới Tây Bắc, vì quá hưng phấn cả đêm không ngủ được, nào ngờ đến đây lại trải qua tình trạng như hiện giờ?
Chỉ là phụ tá khuyên một lúc lâu, Phụng Linh mới miễn cưỡng đồng ý.
Phụ tá âm thầm thở dài, sau khi trở lại phòng, liền đem tình hình bên này viết thành mật thư, sai người đem về kinh thành.
_____________________________________
Mật thư đưa tới tay Tiêu Trạm, hắn khẽ nhíu mày, hắn để Phụng Linh ra chiến trường. vì muốn hắn tích cóp quân công, chứ không phải thật sự để hắn ra chiến trường liều mạng chém giết, hiện giờ hắn là độc đinh của Phụng gia, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ khiến cữu cữu tuyệt hậu!
- Thật là hồ nháo!
Nội thị đứng hầu hạ lập tức quỳ xuống:
- Bệ hạ bớt giận.
Tiêu Trạm bực bội phất tay, Trương Lễ vẫy lui bọn họ ra ngoài, còn hắn cẩn thận khuyên nhủ:
- Bệ hạ xin bớt giận, Thành Nghị bá là vì không muốn cô phụ sự kỳ vọng của người, cho nên mới nóng vội lập công, người thiếu niên có chút nóng nảy, nhưng tâm ý là tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!