Trò khôi hài hạ màn, La thị vì mưu hại hoàng thất bị định tội danh, bị bắt mang đi, Nhạc Bình cũng rời đi, Khánh Dương hầu phủ đại thiếu phu nhân liên tục xin lỗi Nguyên Gia cùng Đào thị.
Sau một mảnh phân loạn, Cố Thanh Ninh kéo Cố Trạch Mộ đến một góc, nghiêm túc hỏi:
- Sao ngươi biết chỉ có đình thuỷ tạ bên kia mới có đất đỏ?
Ánh mắt Cố Trạch Mộ chợt lóe, vẻ mặt lại nhàn nhạt nói:
- Đoán.
Cố Thanh Ninh hồ nghi nhìn hắn, lúc ấy hắn nói chuyện ngữ khí vô cùng chắc chắn, không giống tùy ý suy đoán. Nàng lại hỏi:
- Vậy sao ngươi biết đất đỏ thích hợp trồng hoa trà? Trong phủ của chúng ta không có trồng hoa trà, sao ngươi biết được?
Cố Trạch Mộ trả lời:
- Sau núi ở Thiên Phật Tự có không ít loại hoa trà, ta nghe tăng nhân trồng hoa nói qua.
Này cũng nói thông, nhưng Cố Thanh Ninh vẫn không chịu từ bỏ:
- Sao ngươi đoán được hung thủ?
- Lúc ấy ta thấy sắc mặt nàng ta rất kỳ quái, sau đó nhìn nàng ta luôn muốn chạy trốn, cho nên mới mở miệng ngăn cản.
Cố Trạch Mộ nói xong, hỏi lại:
- Ngươi đang thẩm vấn ta? Vì cái gì? Ta còn muốn hỏi ngươi, trong khoản thời gian ngắn như vậy, sao ngươi nhìn ra chiếc khăn kia còn chưa tú xong, lại còn ăn nói trật tự rõ ràng, chứng minh chiếc khăn này do người khác hãm hại?
Cố Thanh Ninh dừng một chút, sau đó trấn định trả lời:
- Ta đã từng thấy chiếc khăn kia, còn nữa, có nữ tử nào sẽ đem theo khăn tay chưa tú xong cùng xuất môn, này không phải rất kỳ quái sao? Đương nhiên là có người hãm hại.
Hai người bốn mắt trừng nhau, đều không cam lòng yếu thế.
Thật ra hai người trả lời đều hợp tình hợp lý, nhưng nguyên nhân là vì quá hợp tình hợp lý, mới không giống hài tử.
Tuy hai người vẫn luôn dùng thể xác hài đồng mà sinh hoạt, nhưng linh hồn bọn họ đã thành nhân, cũng không thể ở một ít việc nhỏ không đáng kể, thể hiện ra có gì khác biệt các hài tử khác.
Người khác có lẽ không thể nghĩ được nhiều như vậy, nhưng đối với bọn họ mà nói, đối phương có rất nhiều sơ hở.
Tới hiện giờ, Cố Thanh Ninh đã xác nhận Cố Trạch Mộ có thân phận không đơn giản, nhưng nếu muốn tiếp tục chất vấn, chỉ sợ nàng sẽ bại lộ thân phận, này lại là điều mà nàng không muốn.
Tuy nàng không biết, Cố Trạch Mộ sớm đoán được thân phận thật sự của nàng.
Cố Thanh Ninh không hề rối rắm vấn đề này, Cố Trạch Mộ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không định gạt Cố Thanh Ninh, nhưng một khi bại lộ thân phận, dựa theo tính tình của Cố Thanh Ninh luôn oán hận hắn nhiều năm, hai người ở chung nhất định sẽ rất xấu hổ, Cố Trạch Mộ vô cùng vừa lòng với cách sinh hoạt hiện tại, không muốn sinh hoạt gia tăng khó khăn.
Hai người ăn ý bỏ qua vấn đề này, Cố Thanh Ninh chỉ lo lắng Cố Trạch Mộ dụng tâm kín đáo, nhưng trước mắt xem ra, tuy Cố Trạch Mộ lãnh đạm một chút, nhưng không có làm gì gây bất lợi với Uy Quốc Công phủ, mà Cố Trạch Mộ cũng mịt mờ biểu đạt hắn muốn sống cuộc sống bình phàm, nên nàng quyết định tạm thời tin tưởng hắn.
Vì vậy, lúc hai người ở chung, cũng không cần cố tình giả dạng làm hài tử, cho nên bọn họ tự tại hơn rất nhiều.
_______________________________________
Tây Bắc Nghiệp Thành.
Vừa mới kết thúc một trận đại chiến, Uy Quốc Công cùng ba nhi tử về trại, trùng hợp gặp được trạm dịch đưa tới thư gia, bốn người vội vàng trở về tẩy rửa một thân huyết ô.
Cố Vĩnh Hàn nhớ thương thư, tắm rửa tốc độ cực nhanh, lúc hắn ra tới, mới phát hiện phụ thân cùng ca ca đã tới rồi, một đám người còn mang theo hơi nước chưa khô, lại giả dạng thành bộ dáng bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!