Tâm của Đào thị bị tiểu khả ái này khiến cho mềm mại, liền nín khóc mỉm cười:
- Thẩm thẩm không khóc, cảm ơn Xu nhi, ngươi có muốn nhìn đệ đệ muội muội không?
Cố Thanh Xu còn bé, chỉ có thể trơ mắt trông mong nhìn mấy đại nhân ôm đệ đệ muội muội, được Đào thị cho phép, liền hưng phấn, mở to hai mắt:
- Thật ạ?
- Thật sự.
Cố Thanh Xu vội vàng leo lên đùi Liễu thị, Liễu thị bất đắc dĩ thở dài:
- Ngươi là tiểu hầu tinh, nhớ không được làm phiền thẩm thẩm cùng đệ đệ muội muội.
Cố Thanh Xu vội vàng gật đầu, Liễu thị ôm nàng tới bên giường. Cố Thanh Xu ghé vào mép giường, một đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hai tiểu oa nhi.
Nàng rất muốn duỗi tay chọc chọc, nhưng đệ đệ muội muội thật sự quá nhỏ, nàng sợ sẽ chọc hỏng bọn họ, chỉ có thể cắn đầu ngón tay, mắt trông mong nhìn.
Đào thị thấy ánh mắt của nàng, liền kéo tay nhỏ của nàng qua, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đứa nhỏ.
- Thật mềm a!
Advertisement / Quảng cáo
Cố Thanh Xu cảm thấy mỹ mãn, ghé vào bên cạnh bọn họ, "Huyên thuyên" nói ngôn ngữ mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
Đám người Chu thị cũng không ở lâu lắm, thấy Đào thị lộ ra một chút mệt mỏi, liền nói:
- Chúng ta đi trước đi, để tam đệ muội nghỉ ngơi.
Liễu thị bế Cố Thanh Xu lên, lại dặn dò Đào thị vài tiếng, lúc này mới cùng Chu thị rời đi.
Mẫn phu nhân ở lại, chờ mọi người đi rồi, mới nhìn về phía hai đứa nhỏ, sắc mặt phức tạp nói với Đào thị:
- Ủy khuất ngươi rồi.
Đào thị liên tục lắc đầu:
- Nương người đang nói gì vậy? Nhi tức không cảm thấy ủy khuất.
Mẫn phu nhân muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói, tiến lên dịch chăn cho nàng:
- Nếu ngươi đã gả vào Cố gia, từ nay về sau đây chính là nhà của ngươi, ngươi không cần quá mức cẩn thận, người một nhà sao tránh khỏi va chạm, nhưng mọi người sẽ không để trong lòng, ngươi lúc trước ở ngoại gia như thế nào, hiện tại vẫn như thế nấy, nương biết ngươi là nữ tử tốt, sau này nếu có người nói gì không dễ nghe, ngươi chỉ cần nói cùng ta hoặc nói với đại tẩu của ngươi, hiểu không?
Đào thị cảm động nước mắt lưng tròng:
- Nương…
Mẫn phu nhân:
- …Ngươi đừng khóc.
- Nhi tức cũng không muốn khóc, nhưng mà nước mắt... Muốn rơi xuống…
Mẫn phu nhân âm thầm thở dài, nàng không thể giống Chu thị nhẹ giọng khuyên giải, chỉ đành nhìn Lý ma ma, Lý ma ma chưa bao giờ thấy Mẫn phu nhân chật vật như vậy, trong lòng nghẹn cười, vẻ mặt lại ôn nhu khuyên giải an ủi Đào thị, thật vất vả mới dỗ nàng nín.
Đào thị ngượng ngùng nhìn bà bà:
- Nương, từ nay về sau nhi tức nhất định nỗ lực, sẽ không khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!