Năm Cảnh Hi thứ hai mươi lăm mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, lại đúng lúc thánh thọ năm mươi của Tiêu Trạm, quần thần tấu thỉnh tổ chức vạn thọ.
Ban đầu Tiêu Trạm không đồng ý, sau đó không biết vì sao mà lại đồng ý.
Y còn cố ý hạ chỉ cho đệ đệ và các con, để bọn họ hồi kinh tham gia vạn thọ.
Hoành vương Tiêu Trừng đã nhớ mỹ thực kinh thành tám trăm năm, khi vừa hạ ý chỉ xuống, hắn đã dẫn vương phi và nhi tử vội vàng thu dọn hành lý đi đến kinh thành.
Thụy vương thì bình tĩnh hơn nhiều, Thụy vương phi bình tĩnh phân phó người thu dọn đồ đạc, Thụy vương thì dẫn theo cháu ngoài vào phòng đọc sách.
Tuy tiểu quận vương còn nhỏ tuổi nhưng có thiên phú đọc sách tập võ giống như ông ngoại, rất được phu thê Thụy vương yêu thích.
Hắn và vương phi đã kết hôn nhiều năm, song chỉ có một nữ nhi là Vinh Cẩn.
Năm đó, Thục thái phi vẫn luôn muốn ôm cháu trai, nhưng bà không ngờ Hàn trắc phi mà bà nhét vào phòng nhi tử lại là dư nghiệt Hồ thị, chuyện này làm bà bị dọa gần chết.
Sau đó, bà cũng không hề có tâm tư này nữa.
Bây giờ tuổi của Thụy vương cũng không còn nhỏ, song vẫn ân ái với vương phi như trước, Thục thái phi cũng đành từ bỏ suy nghĩ để hắn nạp thiếp.
Bởi vì mấy năm này quản lý Hoàng Hà cũng có hiệu quả cho nên bọn họ lựa chọn ngồi thuyền đi đường sông.
Lúc đến kinh thành, ở ngoài thành đã có người tôn thất đến đón tiếp.
Lúc đến chỗ ở mới phát hiện chỗ ở đã được dọn sạch, trong phòng còn bày đồ chơi nhỏ của Tương Nam.
Mặc dù cũng không có gì quý giá, song lại thấy đủ tâm ý.
Thụy vương nghỉ ngơi một đêm, sau đó phái người đưa thiếp mời cho Lễ bộ và trưởng công chúa Nguyên Gia.
Lúc xử lý xong những việc vặt vãnh này thì cũng đến lễ vạn thọ, trước tiên hắn dẫn cả nhà tiến cung đi bái kiến hoàng huynh và hoàng tẩu.
Thụy vương phi dẫn theo Vinh Cẩn đi cung Khôn Ninh bái kiến Trần hoàng hậu, Thụy vương thì đi theo tiểu thái giám đến gặp hoàng huynh.
Nhiều năm không gặp hai huynh đệ đều đã già, trong phút chốc cũng không biết nói gì.
Tiêu Trạm xúc động nói: "Không ngờ xa nhau nhiều năm như thế, ta và Nhị đệ cũng đã già rồi."
"Đúng thế, chỉ như chớp mắt, thần đệ và hoàng huynh đã có cháu trai rồi."
Tiêu Trạm thở dài: "Có đôi khi ta nhìn mấy đứa nhỏ kia lại nhớ đến thời thơ ấu của chúng ta.
Ai ngờ sau này xảy ra nhiều chuyện như thế.
Thời gian trôi qua nhanh quá, trong vô thức bọn nhỏ cũng lớn, chúng ta đều già cả rồi!"
Thụy vương nhìn vẻ buồn bã trên mặt Tiêu Trạm, hắn cười chuyển chủ đề, cố ý nói: "Hoàng huynh thiên thu đang thịnh, nói chuyện này làm gì?"
Quả nhiên Tiêu Trạm đã bị hắn chọc cười: "Mấy năm nay đệ không học điều tốt, lại nói những lời khách sáo này rồi."
Nụ cười này của hai huynh đệ khiến cho sự ngăn cách khi nhiều năm không gặp tan biến sạch sẽ, giống như trở về năm đó lúc còn ở trong cung.
Thụy vương là người có tài hoa từ nhỏ, nhưng mà Thục phi là mẫu phi của hắn lại không có dã tâm gì.
Hắn đi theo mẫu thân nên cũng bị ảnh hưởng, cũng không ham muốn nhiều quyền lực.
Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã có quan hệ tốt với hoàng huynh, chỉ một lòng muốn làm vương gia tiêu dao tự tại.
Nếu hỏi hắn có hối hận không, đương nhiên là có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!