Chương 196: (Vô Đề)

Gia chủ Khang gia run lẩy bẩy quỳ xuống, cũng không dám nhìn về phía Khang Diệp.

Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: "Khang gia chủ, mời ngài lặp lại lần nữa chuyện đã xảy ra đi."

Gia chủ Khang gia nói đứt quãng chuyện Khang Diệp phân phó ông ta làm.

Vì Khang Diệp vẫn ở sau màn nên rất nhiều chuyện đều phân phó gia chủ Khang gia đi làm, cho nên gia chủ Khang gia biết rất rõ ràng.

Nhưng mà vì ông ta muốn thoát tội nên gần như mọi chuyện quan trọng đều đẩy lên người Khang Diệp.

Đồng thời, Cố Trạch Mộ cũng trình lên những phong thư qua lại giữa Khang Diệp và gia chủ Khang gia.

Phong thư này bị đốt rụi một nửa, nhưng những chứ còn sót lại bên trong có thể chứng minh lời gia chủ Khang gia.

Tất cả chứng cứ đều được bày trước mặt Tiêu Trạm, bằng chứng như núi, cũng không có bất cứ sơ hở gì có thể cãi lại.

Cố Trạch Mộ biết Khang Diệp ăn nói khéo léo nên không hề dám ôm một chút may mắn nào.

Trên thực tế, nếu giờ phút này không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ dựa vào miệng lưỡi lắt léo của Khang Diệp thì nói không chừng thật sự có thể để ông ta tránh thoát.

Ánh mắt Tiêu Trạm như đao mà nhìn Khang Diệp: "Ngươi còn lời gì để nói?"

Trên thực tế, trong giây phút gia chủ Khang gia xuất hiện, Khang Diệp cũng đã chấp nhận số mệnh.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Khang Diệp đã suy nghĩ kỹ toàn bộ những việc đã trải qua.

Từ khi ông biết Phụng Triển vẫn còn sống thì ông đã rơi vào bẫy của Cố Trạch Mộ.

Từ đó về sau, mỗi hành động của ông cũng đã rơi vào sự khống chế của đối phương.

Đời này của ông đùa bỡn lòng người, tự cho rằng mình nắm giữ tất cả mọi người trong lòng bàn tay, song lại không ngờ cuối cùng mình lại thua trong tay một thiếu niên như Cố Trạch Mộ.

Đối phương hiểu rõ ông, gần như mỗi bước đi của ông đều không thoát khỏi bẫy của hắn, ông thua không oan.

Khang Diệp nghĩ như thế cũng dần bình tĩnh lại.

Ông ta đứng thẳng lưng, đoan đoan chính chính quỳ gối dưới thềm, giọng điệu vẫn như bình thường: "Thần không còn gì để nói."

Ai ngờ Cố Trạch Mộ cũng không buông tha ông ta, hắn nói tiếp: "Ngoại trừ chuyện này, năm đó ông hãy nói mình hãm hại Phụng Triển và Chiêm Thế Kiệt như thế nào đi."

Khang Diệp đã biết Cố Trạch Mộ đối phó mình là vì có liên quan đến Chiêm Thế Kiệt từ lâu, nhưng không ngờ hắn còn nhắc đến Phụng Triển.

Khang Diệp cũng không nghĩ nhiều, ông ta chỉ bình tĩnh nói từng chuyện đã xảy ra, thậm chí còn nói đến những thứ mình đã chuẩn bị mà chưa từng dùng tới.

Khang Diệp am hiểu mưu lược, năm đó Tiêu Dận đăng cơ cũng may mà có ông ta ở bên cạnh mưu đồ, trong đó cũng không thiếu âm mưu quỷ kế.

Nhưng mà sau khi Tiêu Dận lên ngôi, ông ta từng bước đi lên vị trí thừa tướng.

Một mặt vì phòng ngừa Tiêu Dận nghi ngờ, một mặt vì duy trì thanh danh quang minh chính đại của mình, ông ta buộc phải từ bỏ thứ mà mình am hiểu nhất.

Đến khi gia chủ Khang gia xin giúp đỡ, thật ra cách tốt nhất lúc đó là vì đại nghĩa không quản người thân.

Song, Khang Diệp không thể nào để cho thanh danh hoàn mỹ không một tì vết của mình dính vết nhơ được, vì thế ông ta bí quá hoá liều, gần như hoàn thành nhiệm vụ không thể nào.

Có thể nói vụ án của Phụng Triển là tác phẩm đỉnh cao của ông ta, chỉ tiếc nhiều năm như vậy ông ta chẳng thể nói gì, trong lòng vô cùng nuối tiếc.

Có điều, bây giờ ông ta không còn lo lắng những thứ này nữa, mà những người trước mắt chính là người xem tốt nhất.

Cố Trạch Mộ thấy Khang Diệp chậm rãi nói, dường như cả trái tim đều bị đặt trong hầm băng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!