Dựa theo lời Nguyên Gia, ngày hôm sau Đào thị mang theo hai đứa nhỏ đi tới tiểu viện kia, Chu thị còn cố ý sai người trở về Uy Quốc Công phủ mang theo lễ vật, để đưa cho Tiêu Diễn Chi.
Hôm qua Đào thị hoang mang rối loạn, bên người cũng không có đồ vật thích hợp đưa đi, hôm nay mới bổ sung.
Tiêu Diễn Chi nhìn Nguyên Gia, Nguyên Gia cười nói:
- Nếu Đào di cho ngươi, vậy ngươi nhận lấy đi.
Lúc này Tiêu Diễn Chi mới nhỏ giọng cảm tạ Đào thị, đem lễ vật giao cho cung nữ đứng sau lưng.
Sau đó trông mong nhìn huynh muội Cố Trạch Mộ. Cung nữ bên người Nguyên Gia đem một tấm thảm lớn trải trên mặt đất, cầm một ít món đồ chơi đặt lên thảm, rồi đặt hai đứa nhỏ lên, Tiêu Diễn Chi cởi giày, ngồi trước mặt hai người bọn họ.
Cũng thật kỳ quái, Tiêu Diễn Chi lớn hơn huynh muội Trạch Mộ ba tuổi, vậy mà ở trước mặt hai người bọn họ lại ngoan ngoãn giống như vãn bối.
Nguyên Gia cảm thán bảo lạ, chỉ là thấy ba người bọn họ chơi rất vui vẻ, nàng cũng thấy vui mừng.
Đào thị cũng không còn nơm nớp lo sợ, tính tình của nàng rất đơn thuần, người khác đối xử tốt với nàng, nàng liền muốn trăm ngàn lần hồi báo lại.
Nguyên Gia tính tình khó ở, lúc ở trong cung cũng không lui tới với các vị công chúa khác, ở ngoài cung các cô nương đối với nàng không phải sợ hãi chính là lấy lòng, hiện giờ nhìn Đào thị thiệt tình thực lòng đối đãi với nàng, nàng chưa từng được đối xử như thế.
Có lẽ vì tính tình Đào thị đơn thuần, nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng như các tiểu thư quý tộc, cùng nàng ở chung vô cùng thư thái. Advertisement / Quảng cáo
Nguyên Gia vì phụ mẫu giữ đạo hiếu, ngày thường trừ tụng kinh cầu phúc cũng không có gì làm, cuộc sống trôi qua rất nhạt nhẽo, Đào thị đến giống như một chút niềm vui, khiến cho cuộc sống thêm một tia sắc thái.
Chỉ là Đào thị chỉ ở lại ít ngày, vài ngày sau sẽ trở về.
Lúc Đào thị mang theo hài tử cáo biệt Nguyên Gia, Tiêu Diễn Chi đỏ vành mắt, nhưng hắn cũng rất hiểu chuyện, chỉ thút tha thút thít cáo biệt hai hảo bằng hữu.
Lại không biết tâm tình của Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh vô cùng phức tạp.
Cố Trạch Mộ chỉ mới gặp Tiêu Diễn Chi mấy ngày, hắn cảm thấy vô cùng hoài niệm, năm đó hắn từng ôm Tiêu Diễn Chi, còn ban danh họ cho hắn, chỉ là sau này hắn bệnh nặng, Nguyên Gia sợ quấy nhiễu hắn dưỡng bệnh, nên không mang hài tử tới gặp hắn, hiện giờ lại lần nữa gặp nhau, đứa nhỏ này đã lớn như vậy.
Còn Cố Thanh Ninh rất yêu thích ngoại tôn này, mà Tiêu Diễn Chi cũng thích nhất ở cùng nàng, rời xa có chút luyến tiếc.
Nguyên Gia cùng Tiêu Diễn Chi đưa bọn họ đưa đến cửa sân, thấy nhi tử nhịn khóc cúi mặt thút thít, trong lòng Nguyên Gia cảm thấy thương xót, xoa nhẹ tóc của hắn:
- Lúc trở về phủ công chúa, lại mời bọn họ qua phủ, được không?
Tiêu Diễn Chi hít hít cái mũi, dùng sức gật đầu.
__________________________________
Từ Thiên Phật Tự trở về, Đào thị không giống lúc trước hay sa vào tưởng niệm buồn rầu.
Mỗi ngày nàng đi đến tiểu Phật đường trong phủ, thành kính cầu phúc cho thân nhân xuất chinh.
Người thường xuyên ở trong tiểu Phật đường luôn là Mẫn phu nhân, lúc đầu Đào thị có chút sợ hãi, nhưng sau đó phát hiện, lúc Mẫn phu nhân niệm kinh vô cùng chuyên chú, sẽ không chú ý tới nàng, cho nên tâm tình tĩnh lặng.
Hai người có đôi khi còn có thể đối thoại vài câu, Mẫn phu nhân cũng may mắn phát hiện ra, tam nhi tức vừa thấy nàng cũng không rớt nước mắt.
Còn đối với Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh cuộc sống sinh hoạt trẻ con bước lên một bậc thang mới.
Hai người đã từng là nhân trung long phượng, lại không ngờ nhân sinh từ đầu lại đến, còn phải bắt đầu tập đi.
Lúc trước Cố Thanh Ninh không màng thân phận thường xuyên bò tới bò lui, tay chân có lực hơn ca ca nhiều, sau đó học đi đường cũng không sợ té ngã.
Sau nhiều lần té ngã, hiện giờ không cần người đỡ, cũng có thể bước đi vài bước ổn định vững chắc.
Mà Cố Trạch Mộ lại khó vứt bỏ mặt mũi đế vương, lúc tròn năm vì đi không xong, cái ót còn nện vào răng cửa của Cố Thanh Ninh, trở thành lịch sử đen tối vĩnh hằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!