Đêm khuya, thời tiết bên ngoài thông thoáng dễ chịu, nhưng không khí trong cung lại đầy áp lực, bởi vì hoàng đế Tiêu Dận bệnh tình trở nặng.
Tiêu Dận là đế vương thứ tư của Đại Chu, phụ thân hắn là Cung Đế, lúc còn tại vị từng nâng cao phong thưởng gia tộc sủng phi, thiếu chút nữa dẫn tới cung đình tranh loạn.
Sau khi Tiêu Dận đăng cơ giấu tài rất nhiều năm mới dọn dẹp hậu hoạn này đó, thậm chí vì muốn sau này thái tử đăng cơ ngồi vào ngai vàng càng vững chắc, hắn còn chèn ép mẫu tộc của hoàng hậu, khiến cho thê tử Phụng thị ly tâm với hắn.
Tiêu Dận nằm trên long sàng, bên tai là tiếng khóc nức nở của nhi nữ cùng phi tần, cũng không làm hắn động dung. Hắn chậm rãi quay đầu, giọng khàn đặc nói:
- Thái tử.
Thái tử Tiêu Trạm cung kính nói:
- Phụ hoàng, có nhi thần.
Tiêu Dận nhắm mắt lại, thấp giọng nói:
- Mẫu hậu của ngươi đâu?
Tiêu Trạm có chút khó xử, nhưng vẫn đáp:
- Mẫu hậu ở Phật đường vì phụ hoàng tụng kinh cầu nguyện, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục.
Tiêu Dận nghe lời nói dối này, nhịn không được cười ra tiếng:
- Chỉ sợ nàng đang cầu nguyện trẫm sớm chết đi.
Sắc mặt Tiêu Trạm liền thay đổi, hắn vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói:
- Phụ hoàng sao lại nói những lời này…
Advertisement / Quảng cáo
Tiêu Dận cảm thấy buồn phiền, tuy đích trưởng tử của hắn thông tuệ, nhưng tính tình quá mức ôn hoà hiền hậu yếu đuối, không chỉ không giống chính mình, thậm chí cũng không giống mẫu thân hắn, tính liệt như hỏa, thật sự có chút đáng tiếc.
Tiêu Dận phất phất tay, để hắn rời đi.
Tiêu Trạm nhẹ nhàng thở ra, vẫn ghi nhớ lễ nghi:
- Phụ hoàng an tâm dưỡng bệnh, nhi thần xin cáo lui.
Đợi cho tất cả mọi người rời đi, Tiêu Dận mới nói với đại thái giám Từ Phương:
- Đi Khôn Ninh cung truyền ý chỉ của trẫm, thỉnh hoàng hậu tiến đến…
Lời còn chưa nói xong, Tiêu Dận tự lắc đầu, cười khổ nói,
- Thôi, nàng sẽ không tới, năm đó nàng từng nói đi qua cầu hoàng tuyền vĩnh viễn không tương kiến, hiện giờ ngược lại là trẫm không nỡ.
Từ Phương nhẹ giọng nói:
- Nương nương chỉ nói lúc tức giận, bệ hạ còn không biết tính tình của nương nương sao? Mạnh miệng mềm lòng, chỉ sợ trong lòng đang lo lắng cho bệ hạ.
- Ngươi không cần nói này nọ an ủi trẫm, trẫm cùng nàng không thể giải khai bế tắc, Phục Cơ chết, Phụng Triển chết, đã sớm đem tình cảm giữa chúng ta tiêu tan mây khói.
Từ Phương vội vàng nói:
- Nhưng bệ hạ, Phụng thiếu gia chết cùng người…
Tiêu Dận lắc đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!