Chương 31: Một mình ngồi xem tuồng (I)

~ Người dịch: A4L ~

Ví dụ như, ngươi đang ở Tâm Hải Cảnh, nhưng lại có được cây Linh Trì Cảnh Huyết Dược, trong lúc chiến đấu, hao tiêu công lực, sử dụng huyết dược, nó không chỉ bổ sung công lực mà ngươi đã bị tổn thất mà còn dật mãn nữa, dật mãn dược lực sẽ không bị xói mòn, chờ khi ngươi có thể bổ sung lại công lực đã mất, thì dật mãn sẽ biến mất, dược lực sẽ bổ sung trở lại, mãi cho đến khi dược lực bị hao tổn thì thôi, nó còn tăng lực chiến đấu của ngươi lên thêm nữa.

Có thể nói, huyết dược chính là thứ đồ mà tu sĩ truy cầu, huyết dược cấp càng cao thì các tu sĩ càng phát điên tranh giành. Cấp độ của huyết dược cũng như hệt cấp độ tu luyện của tu sĩ:

Huyền Môn, Tâm Hải, Linh Trì, Tâm Điền, Thiên Lộ, Mệnh Thổ, Hồn Phủ, Thông Thiên,...

Huyết dược nhất định phải được trồng trong đạo thổ hoặc là phải được tức nhưỡng, tức nhưỡng và đạo thổ khác nhau hoàn toàn.

Đạo thổ không thể kích hoạt huyết dược, tức dưỡng thì lại có thể kích hoạt được huyết dược, chính vì thế, nên những tu sĩ mới cho rằng đạo thổ là cấp thấp nhất của tức nhưỡng, mặc dù nói như thế không đúng nhưng nhất định nó có đạo lý riêng.

Tâm Điền Yến Thập Tam đương nhiên là không có di truyền gì cả, đạo thổ cũng không, hiện tại, Yến Thập Tam bắt buộc phải chọn một trong hai cách để sau này thu được huyết dược. Nhưng vấn đề ở chỗ là đạo thổ hắn không có được di truyền, mà tức nhưỡng thì bắt buộc phải lên tới Tâm Điền Cảnh Tức Nhưỡng.

Tâm Điền Cảnh được chia làm 3 cấp độ, xếp theo thứ tự từ thấp tới cao: Tức Nhưỡng, Trúc Hữu, Di Dược!

Tâm Điền Cảnh Tức Nhưỡng tức là tức nhưỡng đạo cơ, dùng chân khí đúc thành một mảnh dược điền.

Trúc Hữu thì phải dùng tâm pháp nền móng luyện hóa dược điền, luyện hóa cho đến khi tâm pháp nền móng ổn được được dược điền thì mới thành công. Cho dù sau này có bị người đẳng cấp cao hơn đánh bị thương, thì cũng không sợ đạo cơ bị phá hủy.

Cuối cùng chính là Di Dược, Di Dược chính là đem một cây huyết dược tiến nhập vào trong tâm điền, nó giống hệt như ủ dưỡng linh dược vậy, hằng ngày tụng dược kinh, hoặc là dùng nền móng tâm pháp để huyết dược có thể sinh trưởng, hình thành hình dáng.

Thời gian một năm trôi qua rất nhanh, Yến Thập Tam cuối cùng cũng đợi được đến ngày ấy. Ngày mai, chính là ngày hắn rời khỏi Tư Quá Nhai, tối hôm đó, Yến Thập Tam đã trở lại hang động đó, đào lên vị trí được đánh dấu, và lấy tinh bàn.

Lần này, Yến Thập Tam không hề do dự mà xoay chuyển tinh bàn, tinh bàn có 8 tầng, mỗi một tầng đều có vô số cổ văn, từng cổ văn đều phải xuất hiện đúng mỗi vị trí tương ứng, bằng không, sẽ không thể nào mở ra cửa vào di tích.

Ở kiếp trước, Yến Thập Tam đã nghiêm cứu tinh bàn rất kĩ, hắn đối với tinh bàn rất quen thuộc, cho nên, Yến Thập Tam xoay chuyển tinh bàn rất nhanh, đem từng cổ văn đặt đúng vị trí của chúng hết. Sau một hồi lâu, cuối cùng thì Yến Thập Tam cũng đem hết những cổ văn sắp xếp vào đúng vị trí.

Sắp xếp đúng hết vị trí cổ văn, Yến Thập Tam liền rời khỏi thạch động, vỗ một chưởng, bốn phía sụp đổ xuống, một lần nữa, đem tinh bàn chôn sâu xuống, làm xong, hắn lập tức đi về hướng thạch động Tư Quá Nhai, đứng trước cửa động, hắn nhìn về phía Vãn Vân Sơn.

Do đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, nên Yến Thập Tam có thể cảm nhận được phía dưới mặt đất có sự chấn động, tuy nhiên, chấn động này rất nhỏ, nhưng Yến Thập Tam lại có thể cảm nhận được nó.

Oanh, oanh, oanh... Trong chốc lát, tổ địa Vãn Vân Tông tại Vãn Vân Sơn dao động, đất trời rung chuyển, vang lên từng đợt âm thanh ầm ầm ầm, giống như một con trâu khủng lồ đang xoay mình vậy.

Các đệ tử nội môn đều bị âm thanh làm kinh động, không ai biết chuyện gì đang phát sinh.

Oanh ——, ngay vào lúc tất cả mọi người đang còn kinh ngạc thì một tiếng sụp đổ vang lên, ngay sau đó, một cột ánh sáng vô cùng chói mắt phóng lên trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, một màn này khiến cho các đệ tử nội môn Vãn Vân Tông đều nhìn thấy.

Cột sáng bay thẳng hư không, bay thẳng vào trong tinh vũ, thật lâu sau mới biến mất.

Trên dưới Vãn Vân Tông đều không biết chuyện gì đang xảy ra, các đệ tử Vãn Vân Tông không khỏi ngạc nhiên.

-Chính là nó!

Nhìn thấy cột sáng bay thẳng lên trời, Yến Thập Tam không khỏi cuồng hỉ, khung cảnh ấy là lần thứ 2 hắn nhìn thấy được, ở kiếp trước, hắn cũng được nhìn thấy tình cảnh ấy y như đúc, hơn nữa, cả 2 lần đều là do hắn thôi động cửa vào di tích, cả 2 lần đều là do hắn mở cửa di tích.

Nội tâm Yến Thập Tam cuồng hỉ, trò hay đã bắt đầu rồi, hắn chờ trò hay này đưa lên sân khấu, không lâu nữa, thời điểm hắn bước lên sân khấu sẽ tới.

Yến Thập Tam biết rõ tối nay Vãn Vân Tông sẽ không thể nào ngủ được, bất quá, mọi chuyện đều không liên quan đến hắn, hắn an tâm ngủ một giấc thật ngon, chờ thời cơ đến mà thôi!

Yến Thập Tam thở dài, quay người đi vào thạch động, vào thời điểm Yến Thập Tam quay người lại, bỗng nhiên hắn giật mình, hoảng sợ đến mức nhảy lên, không biết từ khi nào phía sau hắn đã có một người đứng ở đấy, vô thanh vô tức, Yến Thập Tam một điểm cũng không cảm nhận ra.

-Kẻ nào —— Yến Thập Tam khẽ quát một tiếng, mặc dù hắn rất gan dạ, nhưng chuyện này lại khiến hắn sợ đến mức bể cả mật, một người tự nhiên xuất hiện phía sau mà đến cả hắn cũng không hề hay biết một chút gì, hỏi sao không làm hắn hoảng sợ đây."Đây là lương khô tháng sau của ngươi."

Người đứng trong bóng tối cuối cùng cũng nói chuyện, hắn đưa một bao đồ vật tới, người này không ai khác chính là Tôn lão, người sống phía dưới Tư Quá Nhai.

Yến Thập Tam thở một hơi, lắc đầu nói:

"Đa tạ lão bá, nhưng ngày mai là ngày cuối cùng của kỳ hạn rồi, không cần lương khô nữa đâu, ngày mai ta muốn rời khỏi Tư Quá Nhai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!