Khi vừa ra khỏi phòng y tế, miệng Sơn Nam méo xệch khi thấy Nhật Vương vẫn đang đứng đợi cậu ở hành lang.
"Tao đã hứa là tao sẽ không kể gì cho ai đâu nên mày đừng đi theo tao nữa được không, Nhật Vương?"
Sơn Nam bắt đầu ngờ vực rằng nguyên nhân cho sự nổi tiếng của cậu là ngoài vụ cái xác của Hoàng Anh Tuấn còn do Nhật Vương góp phần vào. Bởi gần đây Nhật Vương luôn luôn lẽo đẽo bám theo Sơn Nam gần như mọi lúc mọi nơi.
Có lẽ Nhật Vương muốn đảm bảo không ai tiếp cận Sơn Nam để thẩm vấn như Dũng Thám Tử đã làm sáng nay.
"Cứ thế thì chỉ tổ cho người khác càng thêm nghi ngờ thôi."
Mập
"Nghi ngờ gì cơ, bro? Tao đang đi về lớp học của chúng ta thôi mà?"
(Hừm, thật lươn lẹo)
Sơn Nam hồi tưởng lại thời điểm đứng trước cái xác đẫm m.á. u bất thường của Hoàng Anh Tuấn, Nhật Vương không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.
Cậu đẩy Sơn Nam lui ra phía sau để căn góc chụp toàn ảnh hiện trường từ con Iphone 16 Pro Max.
Rồi Nhật Vương khéo léo, cẩn trọng đặt từng bước chân vào những vị trí sao cho không gây xáo trộn những vật chứng.
Khi đã tiếp cận cái xác, Nhật Vương chụp kỹ từng chi tiết vết thương trên cơ thể thằng nhóc Hoàng Anh Tuấn.
Nhưng hành động làm cho Sơn Nam sởn gai ốc nhất là lúc Nhật Vương vén môi cái xác lên, quan sát kỹ bộ răng mà không quên bấm điện thoại lia lịa để chụp.
Cơ mà việc đó cũng chưa bất thường bằng việc Nhật Vương cúi xuống cái cổ họng rách toạc của Anh Tuấn rồi ngửi ngửi, hít hít thật sâu để nhớ kỹ một mùi hương lạ.
Đúng là ngoài mùi máu, mùi biển luôn có trong không khí thì còn có một mùi hương hoa rất nhẹ nhàng dù chưa xác định được đích xác loại hoa.
Nhận thấy Sơn Nam đang quan sát từng hành động của mình. Nhật Vương đứng dậy, di chuyển nhanh về phía Sơn Nam đang đứng.
Cậu giơ một tay lên miệng như thể bảo với Sơn Nam:
Suỵt!
Nắng sớm mai của tháng 9 chiếu qua gương mặt đẹp trai góc cạnh của Nhật Vương làm lộ rõ đồng tử có hình dạng hạnh nhân như của loài mèo trong đôi mắt của Nhật Vương.
Kết hợp với nụ cười có vẻ rất thân thiện mà Nhật Vương đang thể hiện với Sơn Nam làm cho Sơn Nam càng cảm thấy nôn nao, bồn chồn và chân tay thì bủn rủn như thể cậu đang đứng trước một loại thú săn mồi nguy hiểm nào đó.
Bỗng nhiên Sơn Nam cảm thấy bầu trời tối đen.
Toàn bộ cảnh vật xung quanh như chìm vào bóng tối, cả Nhật Vương, cả cái xác của Hoàng Anh Tuấn, tất cả mọi thứ…
Khi chợt tỉnh giấc vào giữa đêm, Sơn Nam thấy mình như đang ở trong một phòng bệnh của bệnh viện tư trong thị trấn. Cậu không rõ vì sao mình lại đến được đây.
Cậu thở khó nhọc, đầu thì đau như búa bổ.
Dù đang phát sốt nhưng toàn thân cậu lại cảm thấy ớn lạnh. Ban đêm ở miền biển khí hậu lạnh và ẩm hơn nhiều so với ban ngày nên nếu không quen sẽ rất dễ bị ốm.
Sơn Nam nằm co ro, run rẩy trên giường bệnh.
Tấm chăn mỏng của bệnh viện không đủ để xua tan cái lạnh. Một nỗi buồn dâng lên xâm chiếm tâm hồn Sơn Nam. Cậu phải xa nhà, chịu cảnh cô đơn, đau ốm mà không có người thân chăm sóc bên cạnh.
Lúc này Sơn Nam chỉ muốn được về nhà.
(Không có gì mà phải buồn cả, cứng rắn lên nào.)
Sơn Nam tự nhủ với bản thân như vậy và lại chìm dần vào giấc ngủ chập chờn. Trong cơn mê man, Sơn Nam mơ thấy có ai đó nhẹ nhàng đến bên cạnh giường, đặt bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp lên cái trán nóng hôi hổi của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!