Vào giờ nghỉ giải lao của buổi học ca sáng ngày giữa tuần, Dũng Thám Tử lớp 11B khua Sơn Nam thức dậy bằng giọng nói ồn ào như thanh la của cậu ta.
"Oh, sao học sinh ngoan ngoãn như cậu mà cũng ngủ gật trong giờ học thế này, Sơn Nam?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Sơn Nam ngủ gật trong giờ học. Sơn Nam không rõ là mình đã ngủ thiếp đi từ tiết học nào nữa.
Nhưng hình như nhờ sự ảnh hưởng bí ẩn của người bạn cùng bàn lên các giáo viên mà Sơn Nam được ngủ một mạch không bị gián đoạn.
"Cậu qua lớp tớ làm gì thế, Thám Tử?"
Sơn Nam vươn vai, ngáp dài rồi hỏi Dũng Thám Tử.
Dũng Thám Tử nhìn ngó xung quanh như để tìm một dáng hình đáng sợ nào đó. Khi đã chắc chắn Nhật Vương không có ở đây, cậu ta mới đặt một cốc trà sữa lên mặt bàn của Sơn Nam.
"Cho cậu này, Sơn Nam! Nhìn cậu gầy và xanh lắm. Nhất là từ sau bữa trưa hôm thứ Hai cậu bị hội Femme Fatale"trừng phạt
"thì tớ thấy cậu hình như xuống sắc hẳn!"
"Tớ không thích đồ ngọt."
"Chậc, nhận đi mà. Trà Sữa hãng Phê Pha đấy. Tớ phải xếp hàng mãi mới mua được!"
"Vào vấn đề luôn nhé, Dũng Thám Tử. Cậu lại muốn hỏi tớ cái gì đó phải không?"
"Chà, cậu thông minh thật đó nha! Học sinh đứng thứ 5 trên Bảng xếp hạng điểm kiểm tra chất lượng đầu năm của khối 11 có khác."
Nhắc về Bảng xếp hạng điểm kiểm tra chất lượng đầu năm, Sơn Nam lại rầu hết cả cõi lòng.
Chả là vào tối hôm qua, khi Sơn Nam đang ăn tối ở ngoài quán cơm bình dân gần trường, thì chuông điện thoại cậu bỗng reo lên. Sơn Nam nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên số của mẹ.
Ba mẹ và Sơn Nam đã có thoả thuận là sẽ chỉ gọi điện vào cuối tuần để trao đổi tin tức nên Sơn Nam thực sự lo lắng trước những cuộc gọi đột xuất vào giữa tuần như thế này.
Quả nhiên, Sơn Nam mới chỉ vừa chạm vào nút nhận cuộc gọi, còn chưa kịp nói A lô thì từ đầu dây bên kia, mẹ cậu đã cho cả quán cơm bình dân biết Tiger Parent nghĩa là như thế nào.
Âm lượng từ điện thoại lúc đó lớn đến mức Sơn Nam phải vứt điện thoại vào ba lô mà tiếng nói của mẹ vẫn oang oang vọng ra ngoài. Khiến toàn bộ mọi người trong quán ăn đều đứng hình, có lẽ họ bắt đầu nhớ lại về mẹ của mình…
"Thế là thế nào? Tại sao con chỉ đứng hạng 5, lại còn bị xếp dưới tận hai đứa con gái? Con học hành cái kiểu gì vậy?"
Sơn Nam còn chưa kịp giải thích cho mẹ là học sinh trường Harmony kỳ lạ lắm: Chúng nó chơi bời khốc liệt thâu đêm suốt sáng, thậm chí chúng nó còn chả thèm ôn tập, hay đến trường để học trực tiếp… Thì mẹ lại ào ào nói tiếp một tràng.
"Kết quả thi của con chỉ như thế này là ba mẹ thấy không thể chấp nhận được. Con phụ công ba mẹ nuôi ăn học thật sự đấy. Con phải biết là con không chỉ học cho con mà con phải là tấm gương tốt cho em trai con nó noi theo."
Dạ.
"Từ bây giờ, con liệu mà chấn chỉnh lại việc học đi. Bằng mọi giá, đến kỳ thi cuối học kỳ I, con phải xếp hạng Nhất cho ba mẹ mát mặt với bà con họ hàng, chòm xóm láng giềng. Nghe chưa?"
Dạ.
Sơn Nam chỉ biết đáp lại yêu cầu của mẹ bằng những từ dạ một cách máy móc và vô hồn mà không dám biện minh gì.
Chắc gì mẹ đã tin chuyện bí ẩn của bọn học sinh trường Harmony.
"Cuối tuần này con còn có kỳ thi vào đội tuyển Toán của trường đấy. Con PHẢI vào được đội tuyển ngay trong năm học lớp 11 này. Nên con liệu mà ôn tập rồi thi cử cho tốt vào."
Sơn Nam còn chưa kịp hồi đáp Dạ và nói lời chào tạm biệt thì mẹ đã dập máy luôn. Mẹ còn chả thèm hỏi xem dạo này Sơn Nam ăn uống, ngủ nghỉ ra sao. Mẹ chỉ quan tâm mỗi kết quả học tập và thứ hạng thi cử.
Trong lúc mặt mũi Sơn Nam đang tiu nghỉu như mất sổ gạo, phần vì bị mắng mỏ nơi đông người, phần vì choáng ngợp bởi những yêu cầu khó nhằn tới đây, thì Sơn Nam lại có niềm vui bất ngờ.
Ông chủ quán cơm, người mà trông rất cao to với bộ râu ria xồm xoàm nhìn dữ tợn như dân anh chị, đã miễn phí bữa ăn này và tặng thêm một voucher 7 bữa tối miễn phí cho Sơn Nam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!