Thời gian lúc này như trôi chậm lại. Sơn Nam có thể nhìn rõ hành động của từng người xung quanh cậu giống một thước phim quay chậm.
Hội Femme Fatale vẫn bất động.
Họ vẫn đang hít thở nhẹ nhàng với vẻ mặt thư giãn, khoan khoái. Những bộ móng tay sắc nhọn được tô vẽ, đính đá rất kỳ công của bọn họ đang bấu chặt vào mặt bàn, tạo thành những vết xước rõ ràng.
Cách đó vài cái bàn, Hồ Thu và Nhật Vương đã đứng dậy, họ hơi khom người xuống để vào thế thủ, sẵn sàng phản ứng nhanh bất cứ lúc nào. Hai người bọn họ nhìn trông cũng giống một nhóm thú săn mồi nguy hiểm không kém hội Femme Fatale.
Tại sao Sơn Nam lại có cảm giác như thế nhỉ?
Lý trí đang ra lệnh cho cơ thể Sơn Nam hãy chạy ngay đi, chạy đến đâu cũng được, chỉ cần tránh xa những cô gái ngồi đối diện ngay lập tức.
Và thậm chí phải trốn thoát khỏi những người – tưởng như là bạn – ở cách vài cái bàn kia nữa.
Tuyệt đối không được tin bất cứ ai trong khu vực này.
Nhưng đôi chân Sơn Nam dường như bị đóng đinh dính chặt vào mặt sàn. Cậu không thể di chuyển, dù chỉ một chút, mặc cho lý trí có cố gắng kêu thét bên trong đầu ra sao.
Và Kim Ngọc… Cô ả là kẻ bừng tỉnh, thoát khỏi cơn mộng mị đầu tiên.
Nhanh hơn một tia chớp, Kim Ngọc bất ngờ chồm người lên phía trước, cô ả chộp lấy cổ tay Sơn Nam. Kim Ngọc chiếu ánh nhìn hoang dại, thèm muốn vào ngón tay trỏ đang chảy m.á. u đầm đìa của Sơn Nam.
Không thể ngờ rằng, một cô gái nhìn bề ngoài xinh đẹp, mảnh mai, nữ tính mà lại có lực nắm mạnh đến thế. Sơn Nam không thể rút tay lại được.
Bàn tay Kim Ngọc đã trở nên lạnh giá và cứng hơn cả một gọng kìm, giữ chặt lấy tay cậu không buông.
Gì thế, Kim Ngọc?
Kim Ngọc yên lặng, khuôn mặt xinh đẹp bất động y chang một pho tượng, không có dấu hiệu nào hồi đáp lại câu hỏi của Sơn Nam. Miệng cô ả đã hé mở dần, cái lưỡi đỏ ướt át bên trong miệng lướt nhẹ qua hàm răng trắng tinh một cách chậm rãi.
Trống n.g.ự. c Sơn Nam bắt đầu đập liên hồi, m.á. u trong cơ thể được bơm nhanh hơn. Mồ hôi trên trán Sơn Nam đã lấm tấm. Toàn thân cậu tự nhiên không rét mà run.
Sơn Nam thấy việc hít vào, thở ra đang dần trở nên khó khăn với cậu hơn. Giọng nói cậu đã trở nên hơi khàn đặc một chút do cổ họng bỗng bị nghẹn lại.
"Thả tay tôi ra đi nào, Kim Ngọc. Tôi cần phải đi rửa tay ngay bây giờ!"
Sơn Nam cố điều chỉnh tông giọng sao cho tự nhiên nhất có thể.
Cổ tay Sơn Nam vẫn đang bị Kim Ngọc giữ chặt lấy. Người cô ả chồm hẳn lên bàn để cố kéo tay cậu về phía mình. An Nhi và Yên Nhi cũng tự nhiên đồng loạt đứng thẳng dậy.
Tim Sơn Nam đập mạnh đến mức cậu cảm thấy buốt nhói. Mặt cậu đã trở nên tái dại đi.
Không hiểu sao, lúc này tay phải Sơn Nam bỗng tự ý hành động. Tuy nó còn run rẩy nhưng nó đã mò mẫm trên bàn và tìm ra được con d.a. o gọt hoa quả mà ban nãy đã buông. Bàn tay phải của Sơn Nam nắm chặt lấy cán dao, kiên quyết không rời.
Để làm gì thì chính chủ nhân của bàn tay còn cảm thấy khó hiểu.
Đột nhiên, lực nắm trên cổ tay Sơn Nam bỗng được nới lỏng. Kim Ngọc đã chịu rút bàn tay của cô ả về, để lại những vệt đỏ bầm trên cổ tay của Sơn Nam.
Vết cắt trên ngón trỏ của Sơn Nam nhanh chóng được chăm sóc bởi một đôi bàn tay búp măng nhỏ bé.
Đôi bàn tay xinh xắn ấy đã rất nhẹ nhàng dùng khăn giấy ướt thấm m.á. u trên ngón tay Sơn Nam.
Cậu nhăn mặt khi vết cắt trên ngón tay bị khăn giấy chạm phải đau nhói.
Chẳng mấy chốc, tay trái Sơn Nam đã được lau sạch máu. Nhưng vết cắt trên ngón trỏ vẫn chưa được cầm m.á. u hẳn, m.á. u vẫn rỉ ra từ vết cắt.
Tay phải của cậu buông dần con d.a. o gọt hoa quả ra khi bàn tay nhỏ ấm áp của Hồ Thu chạm nhẹ lên nó.
"Cho tớ mượn Sơn Nam một tẹo được không? Vết thương của cậu ấy cần được rửa lại bằng cồn sát trùng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!