Chương 5: Một kiếp người

Người mới đến làng này hẳn còn lạ nước lạ cái, làm sao quen thuộc hết từng con đường lớn nhỏ xung quanh. Chưa kể, muốn thích nghi lâu dài với hoàn cảnh ở đây không phải việc dễ dàng, đều cần bí quyết riêng cả. Và trong khi đó, một người có kinh nghiệm đi trước như tôi, xuyên suốt ba tháng lăn lộn đầy vất vả, thì tất nhiên, sự hiểu biết phải hơn hẳn một số người chỉ vừa bắt đầu đi tìm hiểu rồi.

Nên khi Dương Huyền nói muốn tham quan làng vào sáng nay, tôi lập tức tận tình nhận làm người hướng dẫn, để đưa chàng đi xem những nơi có phong cảnh đẹp nhất ở đây, thỏa sức ngắm nhìn vẻ yên bình mộc mạc nơi thôn quê nhỏ bé.

Lúc đến chỗ hẹn, Dương Huyền đang đứng chờ dưới gốc cổ thụ đầu làng. Nhìn từ xa, bóng lưng vững chãi của người như cây cao chọc trời, đủ sức làm khuất mờ ánh sáng dày đặc phía sau, chạm đến dễ dàng một góc mây xanh trôi nổi, kiên cố nghiêng mình đỡ lấy gió sương kéo đến. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ngẩn ngơ tâm trí, những hình ảnh kì diệu đó bỗng in sâu vào mắt tôi, chúng chói lòa và mờ ảo đến lạ thường.

Tôi chớp mắt, bước đến trông cho kĩ. Sáng sớm, gió lớn thổi lồng lộng, nền trời còn phủ lấy một màu xám cũ kĩ ảm đạm, từng đợt nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá, vương trên bờ vai chàng những sợi tơ dài nhuộm ánh vàng. Mùi cỏ khô, sương ẩm ám trên vạt áo người, thoảng nhẹ trước chóp mũi. Tôi hít hà, thích thú ngắm nghía chàng từ đầu đến chân, vẫn là dáng vẻ khoan thai như thường ngày, trang phục ngay ngắn chỉnh tề và tóc tai thì luôn được chải chuốt gọn gàng.

Nhẹ nhàng tới gần bên đó, cố giấu nhẹm tiếng bước đi từ đằng sau, mà không ngờ, đôi giày dưới chân tôi bất cẩn đạp lên mấy hòn đá nhỏ rải rác trên đất. Vậy là hết. Chẳng thể hù dọa được ai đến giật nảy mình hay run rẩy thót cả tim.

Dương Huyền ngoái đầu nhìn, ý cười trong trẻo đong đầy ánh mắt, kéo xuống đến khóe môi hơi cong. Tôi ủ rũ mặt mày, tự nhiên có cảm giác là người này đã đoán được trước rồi.

"Cậu đưa nó tới đây làm gì vậy?" Chàng cất tiếng hỏi ngay khi vừa cúi người nhìn bé ngỗng.

"Tôi thấy nó ru rú trong nhà hoài cũng tội, mới xin phép chủ quán dẫn đi cùng cho vui."

Bàn tay tôi vuốt ve bộ lông mềm mại và cái cổ nhỏ của ngỗng con, nó ngoan ngoãn nằm im trong lòng, đôi mắt nhỏ tròn nháo nhác nhìn quanh, có vẻ hơi sợ sệt vì chỗ lạ. Tôi chậm rãi vỗ về, cố gắng tập cho bé làm quen dần. Chủ quán có nói, thường xuyên dắt ngỗng con ra ngoài đi dạo vào lúc tinh mơ thế này rất tốt cho sức khỏe.

May là Dương Huyền không cảm thấy phiền hà khi dẫn nó đi cùng. Mà theo như tôi quan sát mấy hổm rày, chàng chẳng thích thú mấy với việc tiếp xúc gần với động vật nhỏ.

"Bây giờ ngài muốn đi đâu trước?"

"Cậu cứ dẫn ta đến những nơi mà cậu biết đi."

Tôi suy nghĩ chốc lát rồi thử đề nghị: "Vậy mình đến chợ nhé. Cũng gần đây thôi. Khi rảnh rỗi, tôi thích đến chỗ đó nhất."

Dương Huyền gật đầu đồng ý, đoạn lại quay đầu hỏi: "Sao cậu thích đến đó?"

"Vì tôi có thể nghe ngóng tin tức của bạn mình thông qua một số người trong chợ. Nhưng chỉ thi thoảng mới có được tin tức mới về anh ấy thôi."

Trên đường đi, tôi kể với Dương Huyền về Hiền – một người bạn tôi quen đã lâu. Cậu học trò nổi tiếng là tài hoa hơn người. Và lời hẹn mà chúng tôi gửi cho nhau năm xưa, rằng một ngày không xa trong tương lai, tôi sẽ tìm đến quê nhà của anh ấy. Còn Hiền, sẽ thực hiện những gì bản thân đã hứa khi gặp lại tôi, hoàn thiện bức tranh còn dang dở, kết thúc phần cuối câu chuyện anh ấy từng kể tôi nghe vào những đêm trăng tròn.

Kết quả, đến thời điểm hiện tại, thông tin về Hiền vẫn cứ mơ hồ như lúc ban đầu tôi đặt chân đến ngôi làng này, không một chút tiến triển hay manh mối mới nào trong việc tìm người. Nói một cách phũ phàng hơn là. Con đường phía trước bị bịt kín. Mọi thứ hoàn toàn vô vọng.

"Vất vả đến vậy mà cậu vẫn muốn tiếp tục đi tìm sao?"

"Tất nhiên, tôi đã hứa với Hiền mà." Bên tai lao xao tiếng gió thổi, cảm giác lành lạnh mơn man dài trên da thịt, tôi nhoẻn miệng cười, mắt ngước nhìn bầu trời rộng lớn phía xa. "Đã hứa với ai điều gì thì bất cứ giá nào cũng phải cố gắng thực hiện. Khi còn nhỏ, thầy tôi vẫn luôn dạy như thế." Tôi vỗ về ngỗng con đang cố sức vùng vẫy trong lòng mình, âu yếm bé bằng những cử chỉ dịu dàng. Tâm trạng lúc này đã thôi rối bời vì nhiều lí do.

Tôi tin rằng vào một ngày không xa, nhất định tìm thấy Hiền, mặc kệ tình cảnh trước mắt có gian nan ra sao. "Vì vậy, bản thân không thể bỏ cuộc, dù là hôm nay, hoặc ngày mai chăng nữa."

Nhớ đâu không ít lần, thầy bất lực phàn nàn về cái tính bướng bỉnh khó dạy của tôi, dù ông nghiêm khắc răn đe thế nào cũng không thể khiến đứa học trò ngỗ ngược này sửa đổi. Rồi bao đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, tự mình đúc kết, có thể nói, đây vừa là khuyết điểm và vừa là ưu điểm lớn nhất bản thân có được.

"Hoàn cảnh hiện tại của ta khá giống với cậu, bóng tối bủa vây tứ phía. Vật vã đi tìm người ở nơi xa lạ, trong tay không có bất cứ thông tin nào giúp đỡ, gần như là mày mò vô vọng. Chí ít cậu còn biết rõ người mình muốn tìm là ai. Nhưng còn ta… mặt mũi người đó trông ra sao, tên họ là gì, trong nhà còn những thân nhân nào khác… Tất cả, ta đều không biết."

Tôi bước đến trước mặt Dương Huyền, nghiêng đầu hỏi: "Xem ra ngài gặp khó khăn hơn tôi rất nhiều, vậy mà vẫn muốn đi tìm ạ?"

"Ta đã thề, chẳng may không thể tìm thấy thì cả đời này sẽ không về lại quê nhà." Ánh mắt chàng trở nên kiên định khi nói ra câu trả lời.

"Vậy ngài sẽ đi đâu?" Khi không còn nhà để về nữa… Câu nói sau cuối, tôi tự hỏi trong lòng.

"Thì lang thang đó đây… chịu cảnh ngủ bờ ngủ bụi… loanh quanh trong cái làng này để đi tìm người tiếp chứ còn sao nữa."

Tôi dừng bước, ngạc nhiên nhìn người bên cạnh. Không ngờ đó nha! Nhìn vậy mà cũng bướng bỉnh thật. Kể ra cũng đâu có thua gì tôi.

Dương Huyền ngó mắt xuống cái túi tôi đeo bên hông, hỏi: "Cậu nhét thứ gì vào đó thế?"

"Một ít trái dại và thảo dược ạ. Chủ quán có bệnh đau chân đã nhiều năm, tôi định tìm thảo dược về làm thuốc cho ông ấy." Tôi mở miệng túi cho chàng xem thành quả mình lượm lặt được trên đường, cũng đầy kha khá rồi.

"Cậu từng học y sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!