Đây là kết quả khi tôi đắc tội với Triệu Thiến Thiến.
Tôi vừa mới chuyển bàn của mình đến hàng cuối cùng, Triệu Thiến Thiến đã kiêu ngạo đứng trước mặt tôi, dùng chân đá đá chân bàn của tôi.
"Huyền Ngọc, đừng tưởng rằng cô học trên núi vài năm là có thể nhìn thấu mệnh cách của tôi. Tôi có rất nhiều tiền, vẫn có thể khiến cô sống không bằng chết!"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Cô gái trẻ tuổi, nhưng giọng điệu thật sự quá lớn.
Tôi thực sự muốn dạy cô ta một bài học.
Nhưng trước khi rời đi, sư phụ đã dặn dò tôi, mục đích lần này đưa tôi xuống núi, chính là để tôi trải nghiệm một lần thi đại học.
Những việc không liên quan đến kỳ thi đại học, tôi đều không được ra tay.
Vận mệnh cá nhân tự có trời định, mặc dù mười tám năm đầu đời của Triệu Thiến Thiến đã lừa gạt được trời đất. Nhưng tính cách không tốt, vận khí vốn không thuộc về cô ta cuối cùng cũng sẽ có ngày cạn kiệt.
Lừa gạt trời đất, đến ngày bị phát hiện, kết cục chỉ càng thêm thảm hại.
Hơn nữa tôi cũng biết tại sao Triệu Thiến Thiến lại tự tin như vậy.
Người có thể thay đổi vận khí cho một cô bé lẽ ra phải c.h.ế. t vào năm sáu tuổi, và khiến cuộc đời sau này của cô ta phúc phận sâu dày, công lực của người đứng sau cô ta chắc chắn không kém sư phụ.
Thậm chí có thể nói là ngang tài ngang sức với sư phụ.
Cô ta có một lá bài tẩy như vậy trong tay, tất nhiên không cần sợ tôi.
Mặc dù nói vậy, nhưng khi Triệu Thiến Thiến nói câu này, cô ta cũng cố tình hạ thấp giọng, tránh để người khác phát hiện.
Dù sao cũng là chuyện mờ ám, người biết càng ít càng tốt.
Triệu Thiến Thiến lại kiêu ngạo đi quanh tôi vài vòng, hết câu này đến câu khác, đều nói tôi không nên đắc tội với cô ta.
Nói rằng ngày sau của tôi, chỉ sẽ càng khó khăn hơn.
Tôi ghi nhớ lời dạy của sư phụ, tuyệt đối không gây rắc rối trước kỳ thi đại học. Vì vậy tôi đành im lặng đọc một lần chú tĩnh tâm, bỏ qua đứa ngốc này, cúi đầu làm bài tập.
Tu luyện bí thuật huyền học, tôi vốn luôn được thuận buồm xuôi gió. Ngay cả những sư huynh nhập môn sớm hơn tôi nhiều năm, bây giờ cũng không phải là đối thủ của tôi.
Nhưng những chữ cái dày đặc trên sách tiếng Anh, với đủ loại biến thể kết hợp khác nhau, thực sự khiến tôi đau đầu.
Trước khi xuống núi, các sư huynh đã đánh cược xem tôi có thể đạt được bao nhiêu điểm lẻ.
Phải, bao nhiêu điểm lẻ?
Thật đủ sỉ nhục.
Vì vậy tôi cũng ôm khí phách, quyết tâm đạt được thành tích tốt, để cho những sư huynh thân yêu của tôi phải lau mắt mà nhìn.
Triệu Thiến Thiến thấy tôi không nói gì nữa, tưởng rằng tôi sợ cô ta.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, rồi cố tình cảnh cáo cả lớp trước mặt tôi, bảo tất cả mọi người không được nói chuyện với tôi.
"Nếu tôi biết ai trong các người không nghe lời, thì sau này đừng hòng sống yên ổn trong trường này nữa."
Triệu Thiến Thiến lạnh lùng đảo mắt qua từng người trong lớp, thấy mọi người đều cúi đầu như chim cút, cô ta mới hài lòng quay về chỗ ngồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!