"Máu thịt của hai chân Thú Vương này là thơm nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua." ( đây là đang diễn tả góc nhìn của yêu lang )
Nó nhắm mắt lại, nhìn phía xa những thú hai chân đang vội vàng hội tụ lại một chỗ, dùng ánh lửa sáng rực chỉ về nó, trong lòng nó cười lạnh.
"Trước tiên tiêu hao sức lực của chúng, đợi những thú hai chân đó tan tác hết, ta mới có thể ăn con thú Vương kia." ( ý yêu lang là ăn Lý Hạng Bình )
Nó cẩn thận chậm rãi tăng tốc, xuyên qua khu rừng phủ đầy tuyết, nhìn những thú hai chân ngày càng kinh hoàng, đội hình ngày càng tản mạn, vô cùng hài lòng.
Kể từ khi ăn con Bạch Lộc bị thương kia, đầu óc của nó ngày càng minh mẫn, cũng nhờ vào đầu óc ngày càng minh mẫn mà tránh được nhiều lần truy đuổi của những con thú hoa văn có hai chân , cuối cùng nó bỏ rơi bầy đàn của mình, lảo đảo chạy trốn đến nơi này. ( thú 2 chân ý chỉ con người )
Nó đã đối phó với rất nhiều thú hai chân, biết rõ loài thú Vương hai chân này thường hay phun ra hắc vụ, và ném ra những thanh kiếm lá xanh đậm, nếu quá vội vàng sẽ chỉ khiến bản thân bị thương.
Cần phải từ từ bức chúng, thỉnh thoảng tiến lên tấn công, từng chút từng chút tiêu hao mất thủ đoạn của thú hai chân, mới có thể ăn hết chúng.
"thú hai chân này trên thân không có hoa văn, không biết là loại nào."
Nó không hề sợ hãi nhảy qua trường côn đang vung tới, cúi đầu né tránh mũi tên bay tới, cắn một cái vào cánh tay của một thú hai chân, cắn đến vỡ nát, trong lòng hung tợn nghĩ:
"Nếu không phải các con của ta đều bị con thú hoa văn hai chân giết hết, khi nào đến lượt mình tự xuất thủ!"
Nghĩ đến cảnh bị con thú hoa văn hai chân đuổi đến bảy ngọn núi, thương tổn Nguyên khí Pháp lực đến nay vẫn chưa hồi phục, đôi mắt màu xanh lục của nó lại thêm vài phần lạnh lẽo.
Thú hai chân không có hoa văn này dường như thực lực yếu kém hơn nhiều, ánh lửa vàng mà chúng phóng ra không mạnh mẽ lắm, nhưng lại kéo dài liên tục, khiến người ta cảm thấy chán ghét và phiền phức.
-------------
Mùa đông sơn lâm trong đêm càng yên tĩnh
Trong rừng phủ đầy tuyết, tiếng rì rào của bông tuyết rơi xuống không ngừng vang lên, thi thoảng có tiếng kẽo kẹt của cây cối bị tuyết đè gãy.
Lý Hạng Bình bắn ra một mũi tên lấp lánh ánh kim, nhìn thấy yêu lang cúi đầu tránh thoát, cắn nát cánh tay của một thôn đinh trong thôn, Lý Hạng Bình không chút thay đổi sắc mặt lại giương cung bắn tiếp một mũi tên, buộc yêu lang phải lui lại.
Nhìn thấy thôn đinh bị cắn nát cánh tay, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ nền tuyết trắng, những người dân khác không khỏi rùng mình, trong tay gậy gộc trở nên mềm nhũn, không còn sức lực giơ lên. Trần Nhị Ngưu vội vàng chạy tới, ôm lấy người bị thương, dùng quần áo sơ cứu vết thương cho anh ta, sau đó vác lên vai và đuổi theo đội ngũ.
Lý Hạng Bình khẽ quát một tiếng, một chân sâu một chân cạn bước trên tuyết, hỏi Trần Nhị Ngưu: "Cách Lê Kính sơn còn bao xa?"
Trần Nhị Ngưu hiểu ý, giao người dân cho một người khác, quan sát phía xa, trả lời: "Cách Lê Kính sơn còn một khắc đồng hồ!"
Nghe nói đã gần tới Lê Kính sơn, những thôn dân trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, cắn răng nhìn chằm chằm ác lang, trong lòng cầu nguyện người bị ác lang bổ nhào không phải là mình.
Lý Hạng Bình lau lau máu tươi trên mặt, nhìn thấy những người dân làng đang sợ hãi, Hắn ta biết rằng nếu không thể giết được Yêu lang này, nó sẽ quay lại làng và giết chết tất cả phụ nữ và trẻ em. Hắn ta trầm giọng quát lên:
"Đưa này vào rừng sâu để phục kích! Nếu chúng ta không thể giết được nó ngay bây giờ, thì chúng ta sẽ chết hết, và vợ con của các ngươi cũng sẽ bị biến thành thức ăn của nó!"
Lời nói của Lý Hạng Bình khiến những người dân làng nhìn nhau, ý chí kiên định hơn. Họ lại giơ cao đuốc và gậy gộc, chỉ về phía ác lang.
"Ngao —— —— "
Yêu lang liếm liếm móng vuốt dính máu, nhìn những người dân làng đang chỉa đuốc và gậy gộc về phía mình, dường như không kiên nhẫn lắm. Nó đạp chân xuống đất, tăng tốc tấn công, liên tiếp cắn chết mấy thôn đinh.
"Ba!"
Tiếng roi vang lên, một đạo đằng tiên màu xanh biếc lóe sáng xẹt qua, Yêu lang không kịp phòng bị, bị chém một nhát vào hông, da thịt bong tróc, để lại một vết máu dài.
"Ngao —— —— "
Yêu lang gầm lên đau đớn, lùi lại mấy bước, hung dữ nhìn về phía người đàn ông mặc áo cẩm tú đang cầm tiên kiếm.
"Gia chủ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!