Trần Nhị Ngưu nhảy khỏi giường, kéo quần áo trên giường ra, vội vàng mặc vào, kéo con trai chạy ra ngoài cửa, vội vàng hỏi:
"Chuyện gì xảy ra thế!"
Trần gia trưởng tử tên là Trần Tam Thủy, vẻ mặt lo lắng với tay giật lấy thanh trường đao trên tường, mở miệng nói:
"Cha nhanh mang theo đao, mang theo đao chúng ta vừa đi vừa nói!"
Trần Nhị Ngưu nhận lấy thanh trường đao, quấn vào thắt lưng, nhanh chóng chạy về phía đầu thôn.
"Có một người đi tuần ruộng ban đêm, nghe thấy tiếng sột soạt trên ruộng giống như có người, người đó nghĩ rằng có người đang làm chuyện đó trong ruộng, vội vàng trốn xuống đất đi nhìn lén, đã thấy một bộ thi thể đẫm máu, không còn đầu, bị dọa đến tè ra quần ngay tại chổ."
Trần Tam Thủy vừa nói, một bên vội vội vàng vàng chạy theo phía sau Trần Nhị Ngưu .
"Chết như thế nào?"
"Bị đánh nát đầu, tủy não bị ăn mất, chết rất thê thảm."
Nghe thấy lời này, Trần Nhị Ngưu vội vàng dừng bước chân, kinh ngạc nói:
"Ngươi đã phái người thông báo cho chủ gia chưa?"
"Chưa."
Trần Tam Thủy có chút ấp úng trả lời.
"Ngu xuẩn! Ngươi làm việc làm sao có thể giấu diếm được gia chủ?"
Lúc này Trần Nhị Ngưu nổi trận lôi đình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kêu lên.
Ta đã cùng người đó và mấy hộ gia đình gần đó thương lượng xong. Ta bảo họ tạm thời đừng nói cho ai biết. Mấy năm nay, Hứa Văn Sơn luôn nhắm vào Lê Xuyên khẩu. Ta sợ hắn sẽ gây bất lợi cho phụ thân.
Trần Tam Thủy thấy cha mình gấp gáp, vội vàng giải thích nói:
"Ngu ngốc! Người này bị lấy mất tủy não!"
"Cái này..."
Trần Tam Thủy thấy cha mình vẻ mặt kinh sợ, không khỏi chậm nửa nhịp, tựa hồ cũng tỉnh táo lại.
"Bình thường hung thú có lấy mất tủy não sao? ! Huống chi ta cùng Hứa Văn Sơn vốn là đấu cho người khác nhìn, hai người phối hợp đều hài lòng cực kỳ, Hứa Văn Sơn hắn có thể bỏ đá xuống giếng hại ta? Hại ta thì hắn khi không lại đắc tội với Lê Xuyên khẩu hơn một trăm hộ gia đình?"
"Huynh đệ các ngươi đúng là ngu như heo, Hứa Văn Sơn so với ta còn trẻ tuổi , sau này nếu không có ta, các ngươi lấy cái gì đấu cùng người ta ? !"
"Phụ thân con..."
Bị vặn hỏi đến chấn động tinh thần , Trần Tam Thủy xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu xuống không nói nữa.
Trần Nhị Ngưu trầm mặt, trong lòng phiền muộn dị thường, lạnh lùng mở miệng nói:
"Chỉ sợ có Yêu vật tác quái, ngươi tự mình đi thông tri chủ gia."
Trần Tam Thủy dùng sức gật đầu, vội vội vàng vàng hướng Lê Kính thôn đi, Trần Nhị Ngưu nhìn qua trưởng tử đi xa, trên mặt rốt cục có vài phần hoảng sợ cùng bi ai, nói khẽ:
"Không biết Yêu vật có bao nhiêu lợi hại, Tam Thủy mắt phải biết nhìn thời cuộc, để Trần gia ta còn lưu lại hậu nhân a......."
Trần Nhị Ngưu đã từng trải qua trận đại hạn kinh hoàng ở Lê Xuyên khẩu. Khi đó, hắn ta còn nhỏ, đang ngồi trước cửa chơi đùa thì nhìn thấy một con đại tước đỏ rực lửa hạ xuống Lê Xuyên khẩu, nuốt vài người trong thôn rồi vỗ cánh bay đi. Con đại tước để lại cho Lê Xuyên khẩu một vùng đất khô cằn cùng nhiệt khí phun trào trong vòng ba tháng.
Những người dân làng còn sống sót ăn sạch sẽ những thứ có thể ăn được xung quanh Lê Xuyên khẩu. Nước sông múc từ sông Mi Xích tưới vào đất lại hoàn toàn bốc hơi không thấy gì nữa. Cha của Trần Nhị Ngưu vác một gánh nước rồi lại một gánh nước, tưới ròng rã chín ngày liền, ôm vợ đã chết đói rồi tự sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!