Liễu Miêu Thổ trong núi đi vòng vo một ngày một đêm, nhưng chẳng thấy Tiên gia bảo bối nào, chỉ thấy mỏi chân. Hắn tức giận ngồi phịch xuống tảng đá lớn, mắng to những người nhàn rỗi trong thôn:
"Đám chó chết lừa lão tử, nói gì trên núi có bảo bối tốt, toàn là lừa đảo!"
Mắt thấy trời đã tối, Liễu Miêu Thổ rùng mình một cái, trong lòng âm thầm nghĩ:
"Dù mấy năm nay trước đây sơn thượng sài lang hổ báo đã bị đuổi đi, nhưng không biết có phải còn sót lại con nào không. Trời tối rồi, vẫn là mau xuống núi thôi."
Liễu Miêu Thổ đứng dậy, dọc theo đường núi đi gần một canh giờ, nhưng vẫn chỉ thấy một mảnh sương mù dày đặc, không thấy lối ra.
Nơi này có chút tà môn không thể xem thường ! Thế quái nào giờ này còn chưa xuống núi được!
Liễu Miêu Thổ lại nhìn thấy tảng đá lớn trước mặt, lưng hắn càng trở nên lạnh lẽo, thất thanh nói:
"Không có khả năng!"
Tảng đá này rõ ràng là tảng đá lớn mà hắn vừa ngồi, nhưng hắn đã đi một canh giờ rồi, làm sao có thể vẫn còn ở đây?
Liễu Miêu Thổ hoảng hốt lo sợ, xoay người chạy, kêu toáng lên. Hắn chạy một đoạn đường, mới dừng lại thở dốc, nhưng tảng đá lớn vẫn ở trước mặt hắn.
"Mẹ nó... Không ra được."
Bóng đêm dần buông xuống, Liễu Miêu Thổ ăn mặc mỏng manh, trong lòng rối loạn, lại bị gió lạnh thổi qua, cứ thế ngất đi.
Trời tờ mờ sáng, Liễu Miêu Thổ mới tỉnh lại, toàn thân nóng ran, ẩn ẩn nghe thấy tiếng gọi vọng lại, ngẩng đầu nhìn lên, loáng thoáng có bóng người ngồi cách đó không xa. Hắn vừa mới bò dậy, liền nghe thấy tiếng hét to:
"Ai!"
Liễu Miêu Thổ vốn đang mê man, lập tức đầu gối mềm nhũn, lòng bàn chân trượt đi, cả người lăn lộc cộc đến trước mặt người đó.
Liễu Lâm Phong nhìn kỹ gương mặt người kia, lại là tộc nhân Liễu gia nhà mình, Liễu Miêu Thổ. Lập tức hiểu ra mọi chuyện, chỉ trong chớp mắt, một cỗ tức giận từ tim gan bay lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng, quát lớn:
"Mày mẹ nó ở đây làm gì hả?!
Liễu Miêu Thổ bị quát như vậy, ngược lại tỉnh táo lại, vội vàng rụt rè trả lời:
"Lên... lên núi đốn củi."
"Phóng cái rắm vào mặt mẹ mày!"
Liễu Lâm Phong chửi ầm lên, chỉ thẳng mũi Liễu Miêu Thổ, tiếp tục mắng to:
"Mày mẹ nó lên núi làm sao không báo gia chủ, nơi này là nơi mày có thể tới à?" Thằng oắt con chán sống rồi sao ?
Mới mắng xong hai câu, Liễu Lâm Phong cũng giật mình, một cỗ hàn ý từ lưng chạy lên đầu, thầm nghĩ:
"Liễu gia ta sao lại sinh ra đứa phế vật này, hôm nay xem như xui xẻo, cháu trai ta hung ác đa nghi, sao có thể để hắn sống sót, chỉ là tuyệt đối không thể để hắn hại Liễu gia ta!"
Nhìn thấy Liễu Miêu Thổ dập đầu như giã tỏi trước mặt, Liễu Lâm Phong có tính toán trong lòng, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói:
"Đi theo ta, may ra còn có thể bảo toàn mạng nhỏ của ngươi!"
Liễu Miêu Thổ vội vàng đi theo hắn vào trong sân, liền thấy Liễu Lâm Phong lấy ra một sợi dây thừng bằng vải đay, trói hai tay Liễu Miêu Thổ ra sau lưng, bắt đầu trói chặt.
"Tộc trưởng, ngài... Ngài đây là..."
Liễu Miêu Thổ trong lòng không chắc, sợ hãi hỏi thăm.
"Dẫn ngươi đi xin lỗi, như vậy mới có thành ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!