Chương 20: (Vô Đề)

Nhìn thấy thanh y nam tử như tiên nhân từ trên trời bay xuống sân, Lý Hạng Bình bỗng thấy đắng miệng, thầm nghĩ:

"Mẹ kiếp, e rằng chủ nhân của cái gương đến rồi!"

Ngay lập tức hắn cảm thấy sợ hãi bất an, chỉ thấy người này có vẻ thần bí, khó lường, ngẩng đầu nhìn sang Lý Xích Kính và Lý Thông Nhai, hai người dù mặt mũi bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng hoang mang, vô cùng hoảng sợ chẳng khác gì Lý Hạng Bình.

"Ta là phong chủ Thanh Thủy Phong của Thanh Trì Giáo."

Tư Nguyên Bạch cười cười , thấy mấy người Lý gia nhìn mình với ánh mắt đề phòng , không giống như người bình thường thấy mình lập tức quỳ lạy, càng thêm xác nhận phán đoán của mình, cười đáp:

"Các ngươi không cần lo lắng, Cổ Lê đạo thuộc về Thanh Trì tông trông coi, các ngươi tu Tiên đạo, tự nhiên là Thanh Trì tông quản lý."

Nhìn thấy người này không phải đến tìm cái gương, Lý Thông Nhai mấy người lập tức thả lỏng, địch ý với Tư Nguyên Bạch giảm đi không ít, Lý Thông Nhai liền cúi đầu, lễ phép nói:

"Chúng tôi là hương dã tiểu dân, cô văn quả lậu, tình cờ luyện thành Huyền Cảnh, không biết quý tông là đại phái nào, lại là chậm trễ Thượng sứ."

Tư Nguyên Bạch ngạc nhiên, trong lòng lập tức hiểu được, nơi này Cổ Lê đạo mấy trăm năm không có người tới trông coi, những thôn dân này ngay cả danh tiếng Thanh Trì tông cũng không biết, liền bấm pháp quyết, bản đồ Việt quốc sinh động như thật xuất hiện trước mặt mọi người.

Chiêu này lập tức khiến toàn bộ Lý gia kinh ngạc, Lý Xích Kính mặc dù đã học được pháp quyết, có thể triệu hồi Pháp lực, nhưng không cách nào tạo ra được một hình dáng cụ thể, huống chi là tinh xảo điều khiển để tạo ra thành bản đồ.

"Đây là Việt quốc."

Tư Nguyên Bạch tâm niệm vừa động, bản đồ Việt quốc phía nam lập tức hiện ra một mảnh màu xanh , mảnh màu xanh này chiếm Việt quốc một phần tư diện tích.

"Đây là ta Thanh Trì tông."

"Nguyên lai là Thanh Trì Tiên tông." Lý Mộc Điền chắp tay một cái, nói:

"Lão hán khi còn trẻ theo Dương tướng quân chinh chiến Sơn Việt, kia Phù lục là do Thanh Trì Tiên tông ban ra."

"Không dám nhận Tiên tông chi danh."

Tư Nguyên Bạch liên tục vẫy tay, đối Lý Hạng Bình ba người nói:

"Các ngươi đã bước vào Huyền Cảnh chi môn, Cổ Lê đạo thôn làng xung quanh đây liền thuộc về các ngươi quản lý, các ngươi chỉ cần nhớ nộp đủ yêu cầu của môn phái mỗi năm năm là được."

"Cổ Lê đạo có vài đại gia tộc, Lý gia căn cơ yếu kém , mọi thứ có thể nhường cho họ, đừng quá tranh giành, cứ cách 5 năm tông môn sẽ cử người tới để tuyển người lên núi, nếu như trong tộc có thể xuất hiện nhân vật kiệt xuất, đối với gia tộc có lợi ích rất lớn."

Lý Thông Nhai sắc mặt hơi thay đổi, trầm giọng hỏi:

"Không biết tư lương số lượng bao nhiêu..."

"Mỗi năm Bạch Nguyên quả mười cái, Linh đạo hai trăm cân."

Tư Nguyên Bạch nghiêm mặt nói:

"tư lương là không thể thiếu, tốt nhất trong gia tộc có đệ tử bái sơn môn, nếu không phần tư lương này là không thể thiếu..."

Tư Nguyên Bạch nói đến đây, Lý Thông Nhai biết rõ ý đồ của hắn, mấy người liếc mắt nhau, Lý Mộc Điền nghĩ thầm trong lòng:

"Người này sớm không đến muội không đến, tới ngay lúc Kính nhi đột phá, có lẽ hắn muốn Kính nhi gia nhập Thanh Trì tông của hắn."

"Như vậy cũng tốt, Kính nhi có thiên phú xuất chúng, ở nơi thâm sơn này sẽ lãng phí thiên phú của hắn, không bằng đi đến Tiên tông phát huy tài năng, trong ngoài gia tộc chiếu cố lẫn nhau.

Nghĩ xong, Lý Mộc Điền khẽ gật đầu với Lý Xích Kính, Lý Xích Kính nhìn thấy vẻ mặt của phụ thân liền hiểu ý, cúi đầu chào Tư Nguyên Bạch, rất tôn kính nói:

"Xích Kính thiên phú kém cỏi, nhưng cũng ngưỡng mộ phong thái của Phong chủ , mong được theo Phong chủ làm đồng tử, nghe được lời dạy của tiên nhân."

"Không cần phải làm đồng tử, hãy gia nhập vào Thanh Tuệ phong của ta đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!