Lý Trường Hồ nhìn thấy chàng trai trẻ vén tấm da thú lên lộ ra một đạo hàn mang, đôi mắt hung dữ và sắc bén như thú dữ nhìn chằm chằm vào mắt của Lý Trường Hồ.
Đạo hàn mang nhanh như chớp, đâm thẳng vào cổ họng của Lý Trường Hồ, hắn kinh hãi chỉ kịp lùi lại một bước, vội vã giơ tay chặn lại.
Quá nhanh!
Cú đâm này đã được luyện tập trong hai mươi hai năm, đã phá vỡ nhiều đống cỏ khô và tích lũy bao nhiêu năm hận thù.
Cú đâm xẹt qua như một tia sáng bạc kéo dài, nó linh hoạt như cá vòng thoát khỏi tay của Lý Trường Hồ, đâm xuyên qua cổ họng của hắn.
Lý Trường Hồ chỉ kịp phát ra vài tiếng nức nở, nặng nề ngã xuống đất, hai mắt mờ mịt, mơ hồ nghe thấy tiếng la hét giận dữ xung quanh.
"Súc sinh! ! !"
Điền Thủ Thủy đứng sau lưng Lý Trường Hồ, phát ra một tiếng rống đau lòng, hắn không cao bằng Lý Trường Hồ, bị che khỏi tầm mắt, mãi đến khi Lý Trường Hổ ngã xuống, hắn mới mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, đầu nổi gân xanh, vung tay bắt thanh niên kia.
Thanh niên kia thành công một nhát, lập tức bỏ dao, lợi dụng kẻ hở lúc đám người đang đỡ Lý Trường Hồ , hắn lăn ra ngoài, tránh khỏi tay Điền Thủ Thủy, nhanh như gió lao vào đám nạn dân.
Điền Thủ Thủy tiến lên đuổi theo, đám người chạy nạn giống như ông vở tổ chạy tránh sang một bên, hắn chỉ kịp nhìn chàng trai chui vào đầm lầy lau sậy ở rìa làng, bỏ chạy về phía xa...
"Con mẹ nó."
Không quay đầu lại, Điền Thủ Thủy lần theo dấu vết tiến vào trong đầm lầy lau sậy, bỏ lại phía sau những người tị nạn đang co rúm lại trong hoảng loạn.
"Đậu xanh! Con chó này!"
Mọi người lần lượt phản ứng, người đàn ông trung niên bị dân làng ép vào tường, vừa khóc vừa chửi:
"Tiểu nhân không có liên quan đến chuyện này! ! Tiểu nhân không quen biết thanh niên kia, hắn chỉ là trên đường lẻn vào mà thôi!"
"Câm mồm cho lão tử!"
Liễu Lâm Phong sắc mặt tái nhợt chửi rủa, nghiến răng nghiến lợi đỡ Lý Trường Hồ ngã trên đất, ánh mắt hung dữ nhìn trung niên kia, một lúc không biết làm sao.
Nhìn thấy cháu mình nôn ra máu, không thể sống nổi nữa, trong lòng hắn hỗn loạn: Mình phải nói thế nào với muội muội? Phải nói thế nào với Lý Mộc Điền? Cháu trai cứ thế mà chết trước mặt mình!
Nhậm Bình An ngồi dưới đất ngẩn ngơ, con gái Nhâm thị mới lấy Lý Trường Hồ, còn đang mang thai, mà Lý Trường Hồ cứ thế mà chết!
Mọi người đều hoảng sợ, trên mặt đất, Lý Trường Hồ chỉ mở to hai mắt nhìn bầu trời, cảm giác được dòng máu nóng hổi chảy trong lồng ngực, ý thức dần dần mơ hồ.
"Ta thật có lỗi với Hạng Bình, để hắn hôn sự biến tang sự."
Lý Trường Hồ còn sót lại ý thức mơ hồ , đau đớn cùng ngạt thở cuối cùng đem hắn rơi vào bóng tối vô biên.
Giữa lúc hỗn loạn, một luồng ánh sáng bạc lặng lẽ bay ra từ đan điền của Lý Trường Hồ, không ai có thể nhìn thấy, nó kéo đuôi chạy lên trời như một chú chim én lao vào bầu trời, bay thẳng về phía sân sau nhà họ Lý.
Cách đó không xa.
Lão Từ đứng khom người run rẩy nhìn thanh niên đâm dao vào cổ Lý Trường Hồ , mũi dao thậm chí còn hơi nhô ra khỏi gáy, hắn cảm thấy một luồng máu nóng từ trong ngực xông lên đầu mình , trước mặt như quay cuồng, cơ hồ muốn ngất đi.
"Ôi , oan nghiệt a!"
Từ lão khóc róng , ôm chặt trong tay một đám dế cỏ định mang đến cho Lý Trường Hồ, trái tim đau đớn.
"Súc sinh..."
Lão Từ hít một hơi thật sâu, lau nước mắt trên mặt, chạy về phía sau ngọn núi, miệng liên tục kêu gào:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!