Chương 12: Kim Quang thuật

Lý Trường Hổ tỉnh lại lần thứ sáu, nghiến răng nghiến lợi, ngồi xếp bằng lần nữa để bình tĩnh lại.

"Quá khó."

Tu luyện hơn ba tháng, hắn chỉ tạo được vài sợi Nguyệt Hoa, Hạng Bình đã thử nghiệm ngưng tụ Huyền Cảnh luân, Thông Nhai cũng tạo ra hơn bảy mươi sợi Nguyệt Hoa, chỉ có mình hắn Lý Trường Hồ vẫn dậm chân tại chỗ không tiến bộ.

So với hai người đệ đệ tu luyện dễ dàng thoải mái, Lý Trường Hồ dẫn đạo Linh khí vượt qua Thập Nhị trọng lâu vô cùng gian nan , ngay cả Khí Hải trong Phù chủng cũng vô cùng u ám, không có chút ánh sáng.

Ngay cả lúc luyện hóa Nguyệt Hoa đừng nói đến ban ngày, ngay cả ánh trăng ban đêm mà hơi yếu một chút hắn cũng không luyện ra được Nguyệt Hoa, những sợi Nguyệt Hoa hôm nay cũng phải nhờ vào pháp giám mới ngưng tụ được.

"Ôi."

Lý Trường Hồ tự nhận thấy mình không có chút thiên phú nào trên con đường tu tiên, mỗi lần đến lượt hắn đều phải mượn nhờ pháp giám mới tu luyện được làm hắn xấu hổ vô cùng, hắn vô tình làm chậm tốc độ tu luyện của các đệ đệ .

Lần thứ bảy tỉnh lại sau khi nhập định, Lý Trường Hồ sắc mặt u ám, nhìn Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình bên cạnh, hắn im lặng đứng lên, bước ra ngoài cửa.

Lý Mộc Điền đang ở hậu viện cúi người đánh bóng trường đao.

Tay phải hắn cầm lưỡi đao, tay trái ngón cái và ngón trỏ nắm thân đao, giữ vững đao bằng cả hai tay và đánh bóng nhiều lần trên đá mài.

Lý Trường Hổ vẻ mặt kiên định nói:

"Phụ thân."

"Có chuyện gì?" Lý Mộc Điền không nhìn lên, lãnh đạm nói.

"Chỉ sợ con không phải người có thiên phú tu luyện." Lý Trường Hổ có chút xấu hổ trả lời.

"Vậy ngươi muốn từ bỏ tu tiên ?" Lý Mộc Điền lạnh lùng nhìn hắn.

"Không phải là bỏ ." Lý Trường Hồ đã suy nghĩ trước, nhìn phụ thân giải thích nói:

"Thiên phú của con thua xa Thông Nhai và Hạng Bình, huống chi là Kính đệ, chỉ có thể nhờ vào pháp giám mới khó khăn tu luyện, không bằng ban ngày giúp cha quản lý gia nghiệp, ngày ngày đi thăm ruộng đồng sẽ không làm cho người khác nghi ngờ."

"Được rồi."

Lý Mộc Điền suy nghĩ một lúc, thần sắc dịu đi nhiều, lắc đầu nói:

"Ngày mai con đi chuẩn bị hôn lễ cho Hạng Bình đi , không cần phô trương, mời một ít thân thích là được."

"Vâng." Lý Trường Hồ gật đầu mạnh một cái, vội vàng đi chính viện .

Không ngờ lúc này mới vào chính viện, liền nhìn thấy vợ mình Nhâm thị đang ngồi trong sân may quần áo và trò chuyện cùng Điền Vân. Nữ quyển không thể vào hậu viện Từ đường, chỉ có thể chờ ở đây .

Điền Vân nhìn thấy Lý Trường Hổ đi ra, hai vợ chống giống như có chuyện muốn nói với nhau , liền mỉm cười kiếm cớ trở về Điền gia.

"Sao vậy Bình Nhi?" Lý Trường Hổ nhìn thấy vợ mình, mặt nhu hòa đi không ít, nhìn nàng nhẹ giọng hỏi.

"Trường Hồ."

Nhậm Bình Nhi dung mạo đoan trang xin đẹp, trên mặt mang theo vẻ vui mừng, cúi đầu mà nói:

"Ta có thai."

"Cái gì?" Lý Trường Hổ kinh ngạc đến nỗi phiền muộn cùng bực dọc trong đầu biến mất, mặt đỏ bừng, hưng phấn hỏi:

"Thật sự có?"

"Còn có thể gạt ngươi sao, bà bà đã xem qua rồi , là có." Nhậm Bình Nhi ngượng ngùng gật gật đầu sẵng giọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!