Lý Mộc Điền chắp tay sau lưng đi đến trước cổng Điền gia, trong nhà có tiếng hát vang lên, Điền Vân đang ngồi nhặt rau thì ngước mắt nhìn lên thấy Lý Mộc Điền đến, liền cảm thấy xấu hổ cười nói:
"Lý thúc!"
Rồi bỏ rau xuống, vội vã đứng dậy, gọi vào phòng:
"Cha! Mộc Điền thúc đến rồi."
"Là ta."
Lý Mộc Điền cười đáp, nhìn Điền Vân từ trên xuống dưới.
Cô bé này ba năm nay đã trở nên xinh đẹp, thân hình đầy đặn, duyên dáng , thanh nhã, dù không phải là mỹ nhân nhưng khuôn mặt cũng tương đối thanh tú, nụ cười có một nét quyến rũ riêng.
"Không tệ, không tệ." Lý Mộc Điền cười cười, tay mang theo một con ngỗng trời.
"Lý thúc quả thật quá khách khí."
Điền Vân nhìn thấy Lý Mộc Điền mang đồ vật đến, không khỏi kinh ngạc, nhìn kỹ lại, liền ngạc nhiên nói:
"Đây là con ngỗng?"
« sách nghi lễ » viết: "dạm hỏi hay gọi là nạp thải, phải dùng Dùng ngỗng.
Ở Việt quốc, nhà trai muốn cùng nhà gái kết thân, thì sẽ dắt theo ngỗng trời đến nhà, lễ này gọi là nạp thải.
Nông hộ tiểu gia nghèo khó, không chịu nổi quy củ phức tạp, Lê Kính thôn nhà nông hộ bình thường chưa nói đến ngỗng, tay trắng đến cầu hôn cũng không hiếm lạ, Điền Vân lần đầu tiên gặp người nạp thải, chưa kịp phản ứng.
" Con có thích Hạng Bình nhà ta không?"
Lý Mộc Điền cười ha ha một tiếng, trêu chọc nàng.
Điền Vân từ tai đến cổ đều đỏ bừng, nàng ngượng ngùng ấp úng cố che dấu đi sự lo lắng, nhưng lại sợ Lý Mộc Điền tin là thật, đành phải nói ra:
"Thích!"
Điền Thủ Thủy đang ở trong nhà vừa bước ra cửa , nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhỏm, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay đã không còn nữa.
Người cha làm sao có thể không nhìn ra, trái tim con gái mình đã dành cho Lý Hạng Bình rồi!
Chỉ là tiểu tử này bình thường rất kín miệng, khiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì, Điền Thủ Thủy cũng sợ con gái mình xấu hổ nên cuối cùng không nói gì.
"Đại ca!" Điền Thủ Thủy cười to gọi.
Điền Thủ Thủy năm tuổi đã đi theo Lý Mộc Điền, 12 tuổi cùng nhau nhập ngũ, ba người trong quân đội cùng bảo vệ nhau, không phải anh em nhưng còn hơn ruột thịt.
Sau đó lại quay về thôn, cùng nhau giết đại hộ Nguyên gia, rửa tay gác kiếm làm nông . Lý Mộc Điền càng quan tâm chăm sóc, phân ruộng đồng, lại làm mai cưới thê tử cho hắn.
Điền Thủ Thủy cùng Lý gia vui buồn có nhau, thậm chí còn tự tay nuôi dưỡng Lý Trường Hổ, coi hắn còn thân thiết hơn cả con ruột của mình.
Con mình gả đến Lý gia, sao có thể chịu thiệt?
Điền Vân không biết trong lòng phụ thân đã suy nghĩ không biết bao nhiêu đường, thấy phụ thân ra đến liền xấu hổ chạy đi, làm Lý Mộc Điền cười to một trận.
"Đại ca, ngoài hôn sự này, còn có chuyện quan trọng" Điền Thủ Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói.
"Chuyện gì?"
Lý Mộc Điền hơi hoài nghi nhìn Điền Thủ Thủy .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!