Ta không biết mình đã trở về nhà như thế nào.
Đêm đó, giấc mơ đầy ắp tiếng đọc sách trong lớp cùng tiếng khóc của a tỷ, bọn họ xoay tròn, gào thét, như những ác quỷ trong tranh.
Ta tự nhiên phát sốt cao.
A Thanh tẩu rất lo lắng, gọi Kim Nhị thẩm đến.
Mẫu gia của thẩm ấy là hạnh lâm thế gia*, từ nhỏ đã theo phụ thân học được một ít, thường ngày cũng chữa bệnh cho hàng xóm.
*hạnh lâm thế gia: chỉ những nhà đều theo nghề y.
Thẩm ấy nâng mí mắt ta lên xem, rồi sờ trán ta.
"Không có vấn đề gì, có lẽ là ban ngày gặp phải chuyện gì đó, gọi hồn cho con bé thôi."
Gọi hồn, là tập tục ở Giang Nam.
Khi trẻ con mất hồn, đêm gặp ác mộng, nhóm mẫu thân sẽ dẫn đám trẻ ra ngoài, nhẹ nhàng gọi tên đám trẻ.
Lần gọi đầu tiên, là mong kẻ tha phương trở về nhà.
Lần gọi thứ hai, là mong người xa xứ trở về quê.
Lần gọi thứ ba, là gọi linh hồn trở về thân xác.
Ngày A Thanh tẩu gọi hồn cho ta, là một đêm có trăng không sao.
Những loài bò sát nơi đây dường như cảm nhận được điều gì, lặng lẽ nằm rạp xuống đất.
A Thanh tẩu nhẹ nhàng gọi tên ta.
Phương Cẩn.
Ta không có phản ứng.
Phương Cẩn.
Tẩu ấy gọi ta lần thứ hai.
Nhà bên cạnh, tiếng khóc của a tỷ vẫn tiếp tục.
Tỷ ấy khóc đến cuối cùng, đã khóc cạn nước mắt, nhưng vẫn còn gào thét.
Phương Cẩn.
A Thanh tẩu lại gọi một lần nữa.
Sau lần gọi này, trên mặt của tẩu đã đầy nước mắt.
Cuối cùng ta cũng đáp lại, yếu ớt nắm lấy ngón tay tẩu.
Mẫu thân, con đây.
Mỗi bước mỗi xa
Đây là lần đầu tiên ta gọi tẩu là mẫu thân.
Trước đây, ta chỉ gọi là tẩu tẩu, mà quên mất, tẩu cũng là lần đầu làm mẫu thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!