Đàn ca tràn đầy trong ngõ xóm, bánh xe lăn chuyển khắp bốn phương.
Năm hai mươi tuổi, ta đã trở thành một thương nhân lớn nổi tiếng gần xa.
Uông học chính nói, tên của ta sẽ có trong sách sử tương lai.
Còn ta chỉ cười, không nói gì.
Trong năm này, ta biết một điều.
Trong gia phả, ta vẫn là con của phụ mẫu.
Điều này là sao vậy?
Sau khi gia phả Phương gia được chỉnh sửa, mới thêm vào giới tính.
Mà tên Phương Cẩn đứng sau tên phụ mẫu, là nữ.
Trong khi đó, Phương Cẩn đứng sau A Thanh tẩu và Đức Thịnh thúc, là nam.
Đối diện với ánh mắt áy náy của Tứ thúc.
Ta mới biết được sự thật năm xưa.
Khi A Thanh tẩu nuôi ta, nhi tử ruột của tẩu cũng đã c.h.ế. t trong miệng của sói hoang.
Định mệnh thật trớ trêu!
Vì vậy, tẩu đã nhận nuôi ta, cũng đặt tên là Phương Cẩn.
Nhiều năm qua, A tẩu, tẩu đã nuôi nấng ta.
Khi gọi tên ta, là đang gọi Tiểu Cẩn nào?
Ta thật sự mơ hồ.
Một mặt, tẩu đã thực sự đã nuôi dưỡng ta.
Nhưng ta cũng không thể chấp nhận sự đùa giỡn của định mệnh đối với ta.
A Thanh tẩu từ năm trước đã bệnh nặng mà hồ đồ.
Trong cơn bệnh, tẩu luôn gọi: Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn.
Ban đầu, ta tưởng tẩu gọi ta.
Nhưng sau đó phát hiện ra tẩu đang gọi một người khác.
Có một ngày.
Tẩu khóc ngồi dậy, đuổi theo ra ngoài.
"Tiểu Cẩn, bên ngoài loạn lạc, con đừng đi buôn bán—"
Một câu này, cuối cùng là gọi ta.
Ta lặng lẽ nhìn tẩu.
A tẩu.Tại sao hồi đó lại nhận nuôi ta?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!