Ta là hoàng thương lớn nhất ở Huy Châu.
Ta tên là Phương Cẩn, hôm nay đến tuổi cập kê.
Vào ngày cập kê, có một người ngoại tỉnh xông vào nhà ta.
Người dẫn đầu là một gã béo mặc áo gấm, cầm một túi hương, không hề để ý mà nói:
"Cẩn cô nương, gia tài bạc triêu ngươi không giữ nổi, để ta đến giữ giúp ngươi đi!"
Gã ta dẫn theo nhiều người, khăng khăng nói ta và gã ta đã ước hẹn trọn đời.
Điều này chính là hướng đến việc chặn đường lui.
Ta còn chưa kịp nói gì.
Tứ thúc và Thất thúc bỗng nhiên cầm gậy lớn, giận tím mặt nói:
"Ngươi là loại sâu bọ nào mà dám đến đây, cũng không đi soi lại gương?! Dám mơ tưởng đến cô nương nhà ta!"
Mỗi bước mỗi xa
Gã béo thấy gậy, rụt cổ lại, đổi giọng.
"Đến cầu hôn, ta đến cầu hôn! Phương gia các ngươi thật dã man!"
Những năm qua, bà con hàng xóm dựa vào ta làm ăn, thường ngày rất kính trọng và thương cảm ta.
Đứng trước cửa, vừa nghe được câu này, cũng tức giận.
Thế là, ai về nhà nấy, người đi lấy đòn gánh thì cầm đòn gánh, người đi lấy búa thì cầm búa.
"Dám cưỡng ép cưới cô nương Huy Châu ta, nằm mơ đi!"
Khi gậy và đòn gánh chuẩn bị hạ xuống.
Gã béo áo gấm bỗng nói:
"Các ngươi dám động đến ta! Thúc thúc ta là học chính, cữu cữu ta là đại tướng quân, chính bọn họ bảo ta đến đây, cẩn thận để bọn họ g.i.ế. c c.h.ế. t các ngươi!"
Có vẻ như, gã béo này cũng có chút bối cảnh.
Mọi người xung quanh nhất thời không dám động đậy.
Lúc này, từ xa có một giọng nói vang lên.
"Xá muội ai dám động đến——"
---
Khi nhìn thấy người mặc áo đỏ, đội mũ quan cài hoa, ta bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Đại ca năm nay chưa đến tuổi hai mươi, nhưng đã đỗ tiến sĩ.
Năm đó Tứ thúc nói đúng, phong thủy ở thôn Trạng Nguyên quả thực rất tốt.
Đại ca xoay người xuống ngựa, đứng chắn trước mặt ta.
"Trình công tử, cầu hôn, không phải theo cách này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!