Chương 27: (Vô Đề)

Giáo dụ là quan cửu phẩm, trong khi học chính là lục phẩm.

Trong những năm qua, ông ấy đã tốn nhiều công sức, cuối cùng từ vị trí thấp leo lên, sắc mặt cũng đã tang thương hơn rất nhiều.

Ông ta hỏi ta về Thất thúc mẫu.

Ta nói năm đó đã lạc mất, rồi không gặp lại nữa.

Uông học chính thở dài: "Chiến loạn vô tình, giờ triều đình cũng đã rảnh rỗi, nên phải ra tay rồi."

Ta hỏi ông ấy, kỳ thi Hương năm nay có diễn ra như thường không.

Uông học chính trả lời: "Theo ý của Ấn Đô Chỉ Huy Sứ, phản loạn đến mùa hè năm nay có thể ngừng. Đây là kỳ thi đầu tiên từ khi bệ hạ lên ngôi, ngài ấy không muốn vì thế mà bị hoãn lại."

Sau đó, ông ấy lại nói: "Đại ca ngươi cũng đang ở trong thành Hợp Châu, gần đây học hành rất chăm chỉ, ta đã xem qua bài viết của hắn, có thể sẽ đỗ."

Ta mím môi: "Ta đã từng nói nhiều điều khó nghe với huynh ấy, gặp lại sẽ rất không thích hợp."

"Đi gặp hắn đi, sinh phụ của ngươi vì nuôi hắn học hành trong năm mất mùa, đã c.h.ế. t trên cánh đồng Hà gia; a tỷ ngươi bị nhà chồng đánh đến thê thảm, nhưng vẫn đưa tiền cho hắn. Giờ cũng không biết đi đâu, trong lòng hắn cũng không dễ chịu."

"Đi gặp hắn đi, kỳ thi Hướng sắp đến, hắn lại cả ngày đần độn, nếu đỗ, nói không chừng sẽ có lợi cho ngươi."

Uông học chính nói không rõ ràng, nhưng có ý gợi ý.

"Ta nghe bệ hạ nói, muốn sửa lại phương pháp khai trung vận chuyển muối, đến lúc đó trong quan phủ cũng có người."

Khai trung pháp?

Đây chính là cách mà Tứ thúc đã lập nghiệp.

Trong lòng ta khẽ động.

Giờ đây trong tay chỉ có bốn trăm lượng bạc, tái khởi nghiệp dễ dàng, nhưng sau chiến hỏa lại đầy thương tật, việc kinh doanh không dễ làm.

Ta cảm ơn ông ấy: "Vãn bối đã biết."

Cuộc đời luôn như vậy, người muốn gặp lại không thể gặp.

Người cố ý tránh né, lại luôn gặp được.

Ta có ý đi gặp đại ca, ai ngờ lại gặp được Diệp Minh Trăn.

Dưới gốc cây hòe lớn trước thư viện, ta và hắn nhìn nhau không nói.

Ta nhớ ở cửa thôn Trạng Nguyên, cũng có một cây hòe lớn như vậy.

Thời thơ ấu, ta luôn thích leo lên cành hòe, vẫy tay với hắn.

"A tẩu nói hoa hòe hấp cơm vừa thơm vừa ngọt, Diệp Minh Trăn, chúng ta hái một ít hoa hòe về nhà đi."

Hắn rất bất đắc dĩ, lại không giữ được ta.

"Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn, nhanh xuống đây!"

Sau này, hoa hòe rụng đầy đất, ta nhặt lên, mơ những giấc mơ ngọt ngào.

Lúc này nơi đây.

Hoa hòe vẫn còn, nhưng người lại không như năm xưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!