Chương 25: (Vô Đề)

Hai gốc dương, một cái đu dây.

A Thanh tẩu ngồi trên đu dây, ngẩng đầu cười nói gì đó với nam nhân bên cạnh.

Tẩu búi tóc lên, nhìn trẻ ra rất nhiều.

Và người nam nhân bên cạnh, lại chính là người ta không ngờ tới.

— Phương Tứ thúc.

Đầu óc ta bỗng nhiên sáng suốt, những vấn đề trước đây không hiểu giờ đã rõ.

Khó trách Tứ thúc mãi chưa lập gia đình, khó trách thúc lại đối xử tốt với ta như vậy...

Khi ở nơi không có người thân, lại có thể sống ra một vùng trời của riêng mình.

Ta đứng xa xa ở phía sau, không quấy rầy bọn họ.

Cũng không đến nhận ra.

A tẩu dưới đu dây cười thật vui vẻ, Tứ thúc cũng thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ, ta không nên xuất hiện ở đây.

Cho tới bây giờ, ta mới hiểu câu nói kia của Thất thúc mẫu có nghĩa gì.

Ta cảm ơn hộ nông dân, rồi tiếp tục bước lên con đường phía trước.

Ta vẫn không biết đường đi của mình ở đâu, nhưng chỉ cần đi về phía trước, chắc chắn sẽ có hy vọng.

Nhưng, trời không chiều lòng người.

Ông trời khắc nghiệt, không chịu đổ mưa.

Mọi người dùng đủ cách cầu mưa, nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả.

Chiến tranh, đói kém, nạn châu chấu.

Ta không biết có thể sống qua năm nay hay không.

Khi ta lại đi qua một nơi hoang tàn vắng vẻ, cùng với vô số lưu dân âm thầm bước đi.

Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, ngã gục xuống đất.

Những người xung quanh bỗng mở mắt sáng rực.

Người sống thì không thể ăn.

Người chết, có nghĩa là thêm món ăn.

Khi ba đôi tay đen sì chạm vào chân ta, bỗng từ trong đám đông một phụ nhân rối bù xông ra.

"Không được động đến con bé! Không được động đến con bé!"

Bà khóc đến khản cả giọng, cho đến khi lưng không còn còng, ta mới nhận ra bà.

Bà, chính là mẫu thân của ta.

---

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!