Cho đến khi qua Kỳ Môn, đến một vùng trời rộng lớn hơn, lại càng khó khăn hơn.
Thư Châu và Lư Giang là nơi binh tướng phải giao tranh, vì vậy phản quân cũng phái một lực lượng đến đây bao vây.
Nếu tiếp tục tụ tập như trước mà đi, sẽ rất dễ bị chú ý.
Ban đầu, các nhà tản ra.
Đến sau, ngay cả nhà mình cũng tản ra.
Trên đường gập ghềnh, Lan Chi bệnh nặng.
Thất thúc mẫu chăm sóc nàng ấy, ngày đêm rơi nước mắt.
Bọn ta muốn tìm một đại phu ở gần đây.
Ở huyện châu này, có thể đã bị lính chiếm đóng.
Cuộc hành trình này không khác gì dê vào miệng hổ.
Thất thúc muốn gửi ta đi một con đường khác.
Ta vùng vẫy:
"Thất thúc, cháu muốn đi cùng thúc!"
Nhưng thúc ấy nắm chặt cánh tay ta, nghiêm túc nói:
"Tiểu Cẩn, ngươi phải đi một con đường khác."
Tại, tại sao...
"Nếu thật sự gặp phản quân, ta có thể không sống nổi, còn Thất thúc mẫu và Lan Chi ngươi sẽ có một cơ hội sống sót. Căn cơ Phương gia chúng ta không ở Huy Châu, mà ở đông nam, nếu ta chết, ngươi chính là trụ cột cuối cùng của Phương gia."
Cháu...
Bị giao phó như vậy trước khi đi, ta có chút không biết phải làm sao.
Tiểu Cẩn, đi đi. Thất thúc vỗ nhẹ vào vai ta.
Thúc ấy gặp ta muộn nhất, nhưng vẫn yêu thương bảo vệ ta như một trưởng bối thân thiết trong nhà.
"Bản lĩnh của ngươi, Huy Châu không thể giam được ngươi, rồng tiềm ẩn trong vực sâu, dù có đổi chỗ, ta cũng tin ngươi có thể gầy dựng lại được Phương gia."Thất thúc là người vô dụng, không thể buông bỏ thê tử và nữ nhi, không thể làm cho Phương gia lớn mạnh. Con đường còn lại, ngươi hãy thay Thất thúc mà đi đi!
"Thúc ấy để lại rất nhiều tài sản và tiểu nhị cho ta. Còn bản thân dẫn thê nhi, đi về phía hiểm nguy. Thất thúc mẫu khi rời đi, rơi nước mắt tháo chiếc vòng trên tay cho ta."Thân thế của cháu nhiều khổ sở, không ai thật lòng yêu bảo vệ cháu, nhiều năm như thế, ta thật sự coi cháu như nữ nhi mà chăm sóc.
"Tiểu Cẩn, đi đường phải cẩn thận."
Ta và bọn họ chia tay ở trước dòng sông Tân An.
Như bọn họ đã nói.
Con đường sau này, thật sự phải do ta tự mình bước đi.
Nhưng đời người gian nan, bao nhiêu hàng hóa, đâu phải một cô nương mười ba tuổi như ta có thể kiểm soát được?
---
Tiểu nhị mang theo hàng hóa đã trở mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!