Kể từ ngày mồ mả bị cuốn trôi hôm đó, nam nhân trong thôn lại phải đi lao dịch.
Nếu phụ thân của ta không đi, đại ca ta sẽ phải đi.
Phụ thân nhìn đại ca yếu ớt, lại nhìn tay viết chữ của huynh ấy, cắn răng đi làm lao dịch.
"Văn Thịnh, con nhất định phải học hành chăm chỉ, trọng trách làm rạng danh tổ tiên chúng ta, đều ở trên người con!"
Đại ca ta gật đầu.
Nhưng ta ở nhà của A Thanh tẩu, thường nghe thấy huynh ấy nói mớ.
Trong giấc mơ, huynh ấy gọi tên Tiểu Đào Hồng ở Lầu Thiên Hương, gọi những nữ nhân trong kỹ viện.
Đại ca chỉ biết học, huynh ấy có riêng một phòng, không giống như a tỷ phải ngủ cùng phụ mẫu.
Giọng nói mớ của huynh ấy, chỉ có A Thanh tẩu và ta nghe thấy.
Mỗi khi huynh ấy sắp nói mơ, A Thanh tẩu đều lấy áo che tai ta.
Phụ thân đi lao dịch, a tỷ phải dệt vải kiếm tiền cho đại ca, trong nhà chỉ có mẫu thân có thể cày cấy.
Bà dầm mưa dãi nắng nhọc nhằn đến mờ mắt, bỗng thấy một bóng người đứng trước mặt, tưởng là phụ thân ta trở về, không ngẩng đầu lên đã mắng:
"Ông cái tên oan gia này, già không có lương tâm, ở ngoài vui vẻ, làm mệt c.h.ế. t lão nương rồi!"
Ai ngờ, lại là Giáp trưởng với vẻ mặt lo lắng.
Mẫu thân ta trợn tròn mắt, mới nhận ra người bị mắng đang mặc quan phục.
Màu sắc tuy không nổi bật, nhưng chất liệu vải thì là loại hạng nhất.
Giáp trưởng nghiến răng nói:
"Lão ngu ngốc này, đây là Uông đại nhân ở huyện ta, đến để phát đền thờ trinh tiết!"
Mẫu thân thấy gây ra đại họa, mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.
May mà, Uông đại nhân kia rất hiền hòa, không tức giận với bà, phát đền thờ trinh tiết xong thì rời đi.
Đền thờ kia, là dành cho A Thanh tẩu.
Trong tộc không ngu ngốc, triều đình có phong trào mới, cũng xin đòi cấp cho tẩu một cái. Không ngờ những cái khác không được phê duyệt, mà thôn Trạng Nguyên chỉ có A Thanh tẩu mà thôi.
Khi Uông đại nhân rời đi, còn để lại cho ta một cây bút lông nhỏ.
Ông ấy khuyên A Thanh tẩu:
"Mọi việc phải nhìn về phía trước, hiện giờ ngươi còn có một đứa trẻ, hãy sống cho thật tốt đi."
A Thanh tẩu không giải thích, chỉ cất bút lông vào, lấy vải quấn chặt lại.
Còn mẫu thân, vì không biết điều, bị người trong thôn cười gọi là Lan chiếu trư*.
* Lan chiếu trư: tức là lợn cản chiếu thư.
Ở chốn thôn quê không có chuyện mới lạ, việc lớn như đền thờ trinh tiết, mọi người không dám mở miệng nói.
Chỉ có chuyện xấu hổ của mẫu thân, mới được mọi người bàn tán sôi nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!