Chương 17: (Vô Đề)

Phương Thất thúc trở về.

Luận về hàng thứ thúc ấy nhỏ hơn Tứ thúc, thực ra tuổi tác còn lớn hơn Tứ thúc một chút.

Gia quyến của Phương Thất thúc cũng theo về, thúc ấy là một trong số ít người mang theo người nhà đi buôn bán.

Dù có chút bôn ba mệt nhọc, nhưng cả nhà hòa thuận, thật ra cũng không tệ.

Phương Thất thúc về nhà đã mệt mỏi, uống một tách trà lớn mới nghỉ ngơi.

Tứ thúc ngồi bên cạnh phẩy quạt, lười nhát nói:

"Làm gì vậy, đi đâu mà vội vàng thế?"

Phương Thất thúc lau miệng, ném ra một câu động trời:

"Lần này về, sẽ không đi nữa."

Hả? Phương Tứ thúc rất ngạc nhiên.

"Không đi nữa? Có ý gì, ngươi định ở lại huyện Hấp luôn sao?"

Đúng vậy. Phương Thất thúc lời ít mà ý nhiều,

"Nhìn tình hình bên ngoài, có vẻ sắp loạn rồi. Thế đạo này không yên ổn, ta còn có thê nhi, không bằng ở lại trong trấn mua bán thứ khác."

"Sắp loạn... Có vẻ ta cũng nghe thấy chút gì đó." Phương Tứ thúc ngẫm kỹ,

"Nhưng ngươi ở lại, có phải là muốn làm ăn tích trữ hàng không?"

Đúng là vậy.

Phương Thất thúc rất dứt khoát.

Tiểu Cẩn. Phương Tứ thúc vẫy tay, gọi ta lại gần,

"Ngươi có biết tích trữ hàng là gì không?"

Ta đáp:

"Tri đấu tắc tu bị, thì dụng tắc tri vật*, đó là trữ hàng."

Trong mắt Phương Thất thúc có chút ngạc nhiên:

"Đây là con cái nhà ngươi hả?"

"Ngươi hồ đồ sao, ta còn chưa lập gia đình." Tứ thúc lắc đầu.

Vậy là...

"Là của nhà Đức Thắng."

Dứt một câu, Phương Thất thúc có chút bối rối:

"Ta nhớ trong nhà hắn không phải..."

"Đừng hỏi nhiều chuyện vớ vẩn." Phương Tứ thúc nói nhẹ nhàng,

"Con bé rất giỏi làm ăn, ta thấy tương lai của Phương gia chúng ta nằm trong tay con bé, tiểu tử ngươi cũng đừng giấu giếm, phải khai báo rõ ràng hết ra đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!