Cái gọi là "người nhỏ bé" chẳng qua chỉ là người không được sinh ra trong gia đình quyền quý, không có cơ hội tiếp cận thông tin quan trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ ngu ngốc.
Vì vậy, ta luôn cẩn trọng với mọi người trong cung, bất kể địa vị. Ta nhớ rõ tên từng người, từ phi tần đến cung nữ. Một người như Ngọc Tài Nhân, đến cả Tạ Trì còn không nhớ, ta chỉ cần liếc qua là nắm rõ toàn bộ thông tin.
Những người tưởng mình ẩn nấp rất giỏi, như phi tần từng ngầm ủng hộ Lệ Yên Nhiên, cũng không biết rằng ta nắm rõ mọi động tĩnh trong cung như lòng bàn tay.
Tạ Trì không nhìn thấy những điều này. Trong mắt hắn, ta chỉ là một nữ nhân với kiểu tóc gọn gàng không rối, và những bộ y phục không đủ mềm mại, hấp dẫn.
Hắn không nhận ra rằng, người mà hắn cho là quyến rũ, mê hồn, lại chính là nguồn cơn của những rắc rối không ngừng.
Cuối cùng, ai là người phải giải quyết những rắc rối ấy? Là ta.
Khi Tạ Trì bất tỉnh trên giường bệnh, người ở bên hắn chỉ có ta.
Còn Lệ Yên Nhiên, người hắn yêu chiều, đã tự lo thân mình vì sợ hãi, đâu còn nghĩ đến hắn.
Tạ Trì dường như đang gặp ác mộng, hoặc bị những cơn đau từ vết thương quấy rầy. Hắn cau mày, bàn tay quờ quạng, vô tình nắm lấy ống tay áo của ta.
Ta cúi xuống, nói khẽ:
"Hoàng thượng có điều gì phân phó?"
Hắn vẫn chưa tỉnh, chỉ không ngừng lẩm bẩm.
Ta lắng nghe, nhận ra hắn nói:
"Xin cho ta một lá bùa bình an…"
Những lá bùa bình an từ chùa Vi Sơn, ta đã xin đủ cho người thân và dân chúng, nhưng không có cho Tạ Trì. Ta đoán hắn cũng chẳng cần.
Nhưng giờ, hắn đã nói vậy, ta tất nhiên không thể trái ý.
Một đội người được phái đi trong đêm, ngựa chạy đến kiệt sức mới mang về một lá bùa nhỏ, thoang thoảng mùi dược thảo.
Ta đặt nó bên gối của Tạ Trì, ở lại chăm sóc hắn mấy ngày, đến mức không chịu nổi nữa mới quay về nghỉ.
Khi trở lại, Tạ Trì đã tỉnh.
Hắn ngồi tựa vào giường, cầm lá bùa trên tay, nhìn chăm chú, không biết đang nghĩ gì.
Thấy ta, hắn cau mày:
"Sao lại là ngươi? Lệ Yên Nhiên đâu?"
Hóa ra, hắn nghĩ rằng người ở bên chăm sóc mình là Lệ Yên Nhiên.
Lời hắn xin bùa bình an, cũng là nói với nàng ta.
Quả nhiên, khi biết lá bùa này là do ta đặt ở bên gối, hắn liền ném xuống chân ta, lạnh lùng nói:
"Cầm về đi. Ta không cần."
Ta không nhặt lên, chỉ bước tới, đặt bát thuốc lên bàn, rồi bất ngờ nói:
"Hoàng thượng, ngài có biết không? Thần thiếp từng… thật sự rất thích ngài."
"Đặc biệt là lần ngài cứu thần thiếp. Khi đó, ngài cõng thần thiếp qua cánh đồng hoa xanh bên bờ sông. Khoảnh khắc ấy, thần thiếp sẽ mãi mãi ghi nhớ."
Tạ Trì không để tâm, đôi môi mỏng nhếch lên, buông ra lời lẽ lạnh lẽo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!