Chương 8: (Vô Đề)

15

Một thời gian sau, cuối cùng đoàn người cũng chuẩn bị xuống núi, trở về kinh thành.

Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên ngồi chung một xe ngựa phía trước, còn ta thì đi một xe riêng ở phía sau. Trên đường dừng chân nghỉ ngơi, ta chợt nhớ đến Tô Duẫn, liền bảo Vân Châu dẫn hắn tới để xem tình trạng hồi phục sau khi trúng độc.

Ta hiếm khi chủ động triệu hắn, Tô Duẫn lộ rõ vẻ bất ngờ, trên gương mặt vẫn còn chút tái nhợt do bệnh, nhưng ánh mắt thì sáng rỡ, tràn ngập niềm vui.

Dù vậy, hắn vẫn giữ một khoảng cách an toàn, đứng ở góc xa nhất, cẩn thận hỏi:

"Nương nương triệu thần đến, có điều gì phân phó?"

Ta chỉ muốn kiểm tra xem hắn trúng độc rắn xong hồi phục ra sao. Gần đây, Tô Duẫn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, không còn nói năng lắm lời như trước, điều này khiến ta hơi tò mò.

Hắn bối rối, cúi đầu lí nhí:

"Sợ lây bệnh cho nương nương."

Ta bật cười:

"Sao bỗng dưng lại ngốc nghếch thế? Ngươi bị trúng độc rắn chứ có phải nhiễm bệnh truyền nhiễm đâu."

Tô Duẫn nghe vậy càng tỏ ra phấn khởi, nét mặt rạng rỡ hẳn lên:

"Nương nương, người còn bắt đầu mắng thần rồi!"

Ta: "…"

Ta đang nghĩ liệu có phải chất độc đã ảnh hưởng đến đầu óc hắn không, thì nhận ra một điều khác.

Khuôn mặt bệnh trạng của Tô Duẫn, vẻ bình thản xen lẫn khí chất lạnh nhạt hiếm thấy, như một lớp vỏ che đậy bản chất bình tĩnh, điềm nhiên trong xương tủy. Ta bất chợt nhớ lại cách Vân Châu từng trêu chọc, đùa cợt hắn.

Phải rồi, ta cũng đã bắt đầu đùa cợt hắn.

Tiềm thức ta đã không còn giữ khoảng cách quá lớn với hắn như trước nữa.

Hắn hẳn cũng nhận ra điều này. Tô Duẫn không kém phần nhạy bén, thậm chí có thể sánh ngang với ta. May mắn là hắn có vẻ là bạn chứ không phải thù.

Hắn giữ khoảng cách xa như vậy, có lẽ vì không muốn gây ra những lời đồn đại bất lợi cho ta.

Nhưng nghĩ lại, Tô Duẫn vốn là người được Lệ Yên Nhiên cài vào để gài bẫy ta. Lâu như vậy mà không có tiến triển, chẳng lẽ nàng ta không gây khó dễ cho hắn sao? Hay là nàng ta vốn chỉ hành động tùy hứng, nhất thời nghĩ ra rồi sau đó lại bỏ quên?

"Nương nương."

Giọng của Tô Duẫn kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.

Sắc mặt hắn đột ngột trở nên lạnh lùng, thấp giọng nói với ta:

"Xung quanh có điều gì đó không ổn."

"Không ổn ở chỗ nào?"

Ta còn chưa kịp hỏi kỹ, bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng động lạ.

Hàng loạt mũi tên lạnh lẽo từ bốn phía b*n r*, như muốn phủ kín cả bầu trời.

16

Chúng ta bị phục kích bởi một nhóm thích khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!