11
Tô Duẫn có chút thất vọng, đứng ỉu xìu bên cạnh ta.
Dù hắn che giấu cảm xúc rất giỏi, người thường khó lòng nhận ra, nhưng ánh mắt u ám và một vài cử chỉ nhỏ đã vô tình để lộ tâm trạng của hắn.
Trước Tạ Trì, hắn luôn mang theo một cảm giác muốn hơn thua. Nhưng món nợ cứu mạng quá lớn, khiến ngay từ đầu hắn đã thua triệt để.
Hắn bước đi vài bước, rồi lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc:
"Nương nương, nếu người gặp nguy hiểm, thần cũng có thể bảo vệ người, dù phải hy sinh tính mạng… Nhưng tất nhiên, thần hy vọng người không bao giờ phải đối mặt với nguy hiểm, cả đời bình an thuận lợi, vô lo vô nghĩ."
Vẻ cam kết ấy chẳng khác nào những lời hoa mỹ mà người ta thường dùng để lấy lòng thiếu nữ, đến mức Vân Châu, cung nữ thân cận của ta, không nhịn được cười và chế nhạo:
"Những lời như vậy chủ tử nhà ta từ nhỏ đã nghe không biết bao nhiêu rồi."
Không rõ từ khi nào, Tô Duẫn đã hòa hợp được với Vân Châu đến mức nàng ta dám thoải mái trêu đùa hắn như thế.
Ngay sau đó, một người vội vàng chạy lên núi, thở hổn hển truyền lời từ Tạ Trì, bảo ta đợi ở lưng chừng núi.
Do Lệ Yên Nhiên liên tục làm chậm hành trình, đoàn người không kịp đến chùa đúng giờ. Tạ Trì quyết định đi theo một lối tắt trên sườn núi, con đường cũ ít người qua lại, gần hơn. Hắn viện lý do, yêu cầu ta cùng đi, bởi nếu Hoàng đế và Hoàng hậu đến hai nơi khác nhau, trông sẽ không thuận mắt.
Ta buộc phải dừng lại đợi họ, sau đó đổi đường đi theo lối núi hiểm trở.
Con đường cũ hoang vu, cây cối rậm rạp, cao dốc và khó đi. Mặc dù quan binh đi trước phát quang, nhưng muỗi và côn trùng vẫn bám lấy người mà cắn.
Những người hầu phía sau ta dù phàn nàn nhưng không ai dám lộ rõ, chỉ những người ở xa Tạ Trì mới dám lén lút bàn tán.
Lệ Yên Nhiên cũng không chịu nổi, bị muỗi cắn đến bực bội, nhìn thấy một tảng đá bên đường liền đá mạnh.
Không ngờ, tảng đá rơi vào bụi cỏ, làm kinh động đến một con rắn.
Con rắn đột ngột lao ra giữa đoàn người, khiến hàng ngũ rối loạn.
Nó liên tục di chuyển, cắn mấy người, thậm chí khiến vài người bị chen lấn mà rơi xuống vách núi. Cuối cùng, nó lao thẳng về phía ta.
Ta chưa kịp phản ứng thì Tô Duẫn đã kéo mạnh ta qua một bên, khiến con rắn lao hụt. Nhưng ngay sau đó, nó quay lại cắn chặt vào cánh tay của hắn.
Ta kinh ngạc nhìn hắn. Lần này, khuôn mặt hắn không còn cảm xúc nào, chỉ có vẻ trống rỗng. Miệng hắn mấp máy, như định hỏi ta có bị sao không, nhưng vì có quá nhiều người, hắn không nói ra.
Ám vệ của ta chậm hơn hắn một bước, lập tức vung đao chém đứt đầu rắn. Vân Châu chạy đến, đá đầu rắn ra xa rồi thu phần thân vào hộp, cẩn thận xử lý.
Ta đẩy nhẹ Tô Duẫn, hắn ngã xuống ngay lập tức, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là con rắn có độc.
Ta trầm mặt, ra lệnh cho mọi người ổn định đội hình, kiểm tra xung quanh. Sau khi đảm bảo không còn nguy hiểm, ta xác nhận đây chỉ là tai nạn, không phải hành động cố ý.
Ta bước qua đám đông, nhìn thẳng về phía Tạ Trì.
Chúng ta đối diện nhau trong giây lát. Ánh mắt ta không chứa bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh lẽo nhìn hắn rồi quay đi, dẫn những người bị thương trở lại con đường lớn để lên núi.
Không chờ xin ý kiến, cũng không nói thêm một lời với hắn. Đây là lần đầu tiên ta công khai chống lại hắn.
Đám hộ vệ thay phiên nhau cõng những người bị thương, cả đoàn gấp rút chạy lên núi. Ta đi nhanh theo, trang sức trên đầu rung lắc không ngừng, nhưng lúc này không còn quan tâm gì đến dáng vẻ.
Ngay cả cung nữ hay thái giám bị thương, ta cũng không phân biệt đối xử, tất cả đều được cứu chữa.
Những người khác đều đã ngất xỉu, chỉ có Tô Duẫn còn cố mở mắt, dù rất yếu. Hắn mỉm cười với ta, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Nương nương… người không sao… thật tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!