Ở bên kia, Tạ Trì và Lệ Quý phi lại gây ra một chuyện. Lệ Quý phi, vì xuất thân dân dã, nên cho rằng mình rất hiểu nỗi khổ của dân chúng. Nàng nhìn thấy một nhóm ăn mày ven đường, liền thương cảm, muốn phát cơm cho họ. Nhưng không phải cơm thường, mà là mâm cao cỗ đầy.
Kết quả, càng ngày càng nhiều người kéo đến, không chỉ ăn mày, mà cả dân làng ở các huyện lân cận cũng ùn ùn đến, gây nên hỗn loạn.
Thực phẩm tiêu hao quá nhiều, đến mức kho lương trong thành gần như trống rỗng, tạo thành một mối nguy lớn.
Tạ Trì dung túng nàng làm càn, giờ đây xảy ra chuyện, hắn không thể xoay sở nổi, đành viết thư yêu cầu ta vận động Giang gia để giải quyết.
Ta đích thân đến gặp một thương nhân lương thực thuộc chi nhánh Giang gia, hứa hẹn lợi ích lớn mới gom đủ số lượng lương thực cần thiết.
Sau mấy ngày bận rộn, mệt mỏi quay lại hành cung, ngẩng đầu lên, ta không hề ngạc nhiên khi lại thấy bóng dáng Tô Duẫn dưới ánh đèn cung mờ nhạt.
Dưới ánh sáng yếu ớt, mái tóc đen của hắn như phủ một lớp ánh vàng, lá thu lả tả bay xung quanh.
Ta đã mệt mỏi vì những phiền phức không đáng có, và việc nhìn thấy hắn càng khiến ta thêm bực bội.
Tô Duẫn vẫn lễ phép hành lễ, nhẹ giọng hỏi thăm. Hắn cũng có thể nhận ra tâm trạng không tốt của ta, nhưng vẫn chờ đợi.
Điều khiến mọi người bất ngờ là, lần này ta không từ chối. Ta chỉ khẽ liếc mắt, nói:
"Vậy thì đàn một khúc đi."
Cung nữ bên cạnh ta cũng hơi ngạc nhiên nhìn ta, còn ánh mắt Tô Duẫn sáng bừng, trong lòng không giấu được niềm vui sướng.
Đêm hôm đó, ta nghe khúc nhạc dịu dàng mà ngủ ngon.
Tô Duẫn quả thật không tầm thường. Ta vốn khó ngủ, nhưng tiếng đàn của hắn khiến ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Hóa ra, đây không chỉ là cái cớ để hắn tiếp cận ta.
Một lần thành quen, dần dần, ta bắt đầu quen với việc nghe hắn đàn.
Tô Duẫn thường dựng một cây đàn trong đình bên ngoài điện, cách ta một khoảng vừa đủ, không quá xa cũng không quá gần. Hắn chậm rãi gảy đàn, cho đến khi ánh đèn trong điện tắt hẳn mới dừng lại.
Sau đó, hắn lấy lý do vì tiện chăm sóc việc đàn hát, đòi dọn đến ở trong viện của ta.
Hành cung rất rộng, người ở đã đông, thêm một mình hắn cũng không đáng kể. Ta đồng ý.
Quả nhiên, hắn mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ. Nếu hắn có đuôi, chắc hẳn lúc này đang ve vẩy không ngừng.
Nhìn xem, người này.
Thật là biết cách tận dụng cơ hội, tiến từng bước từ ngoài cổng vào trong.
9
Sau hơn một tháng yên bình, Tạ Trì đã trở về.
Theo thông lệ, các đời hoàng đế khi nam hạ đều phải đến thăm gia miếu của hoàng tộc, nằm trên một ngọn núi cao bên ngoài cố đô, chọn ngày lành tháng tốt để lên núi bái Phật và cúng bái tổ tiên.
Ta không thể không cùng đi, hòa vào đoàn người đông đúc leo lên con đường núi nhỏ hẹp.
Lệ Yên Nhiên, sau mấy tháng không gặp, vẫn không bỏ được thói thích khiêu khích ta. Leo được vài bậc thang đá, nàng ta đã làm nũng than mỏi chân, năn nỉ Tạ Trì cõng mình.
Tạ Trì bị nàng mè nheo đến khó chịu, đành đồng ý. Hắn cúi người để nàng leo lên lưng, tiếp tục leo núi.
Lệ Yên Nhiên tựa vào lưng hắn, quay sang nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ thách thức.
Lần xuất cung này, ta dẫn theo một số phi tần, đặc biệt là những người xuất thân từ các gia tộc phía Nam, để họ có cơ hội về thăm gia đình. Hiện giờ, họ đang nhìn cảnh hoàng đế đích thân cõng Lệ Yên Nhiên, vài người mới nhập cung tỏ ra ghen tỵ. Đây là vinh dự biết bao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!