Chương 33: Ngoại truyện Tạ Tô Duẫn

Thế nên A Thiền đã nhặt được Tạ Tô Duẫn, khi ấy đang bị kẻ thù truy sát, chỉ còn thoi thóp hơi tàn.

Lúc ấy nàng còn nhỏ, nếu lớn hơn, chắc chắn sẽ không bừa bãi nhặt người lạ. Nhưng khi còn nhỏ, nàng vô tư mà hành động, chỉ cần đối phương dung mạo dễ nhìn, nàng liền dám nhặt.

Tạ Tô Duẫn bị kẻ thù truy sát đến tận biên ải, nghĩ rằng mình chắc chắn sắp chết. Khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, toàn thân đau nhức, vừa mở mắt ra, liền thấy Giang Ứng Thiền.

Trong chớp mắt, đồng tử hắn giãn lớn.

Giang Ứng Thiền là con một của phụ mẫu, nhưng Giang gia lại là một đại gia tộc. Nàng có rất nhiều đường huynh, biểu huynh. Thấy thiếu niên đồng lứa như Tạ Tô Duẫn, nàng liền thuận miệng gọi:

"Ca ca…"

"Huynh tỉnh rồi."

Một tiếng "ca ca" của A Thiền khiến Tạ Tô Duẫn tỉnh cả người, không còn chóng mặt, vết thương cũng chẳng còn đau, khắp người bỗng tràn đầy sức lực, cảm thấy mình có thể xuống đồng cày ba mẫu ruộng. Hắn bật người ngồi dậy, rụt rè đáp lại:

"Ừ... Tỉnh rồi."

A Thiền vốn định đưa hắn về doanh trại, nhưng Tạ Tô Duẫn mặt đầy vẻ "muốn lắm nhưng không thể", kiên quyết từ chối. Hắn sợ lộ thân phận, lại sợ kẻ thù truy sát sẽ gây phiền hà cho nàng. Cuối cùng, A Thiền bèn kéo hắn tới một căn nhà hoang không người ở, hằng ngày lén mang bánh bao, bánh nướng đến cho hắn ăn.

A Thiền đưa gì, Tạ Tô Duẫn ăn nấy, hoàn toàn không giống dáng vẻ nàng thường kén chọn.

Nàng có cảm giác như mình đang lén nuôi một chú chó lớn vậy.

Ở trong quân doanh, tuy sinh hoạt không dễ dàng, nhưng cầm kỳ thư họa vẫn không được phép lơ là. A Thiền chưa bao giờ phàn nàn với người ngoài về nỗi khổ của mình, nhưng lại chỉ duy với Tạ Tô Duẫn, nàng bộc bạch tâm sự:

"Mỗi ngày phải học bao nhiêu thứ như vậy, thật sự rất mệt mỏi..."

Phía sau hình tượng tiểu thư mẫu mực mà người ngoài ngưỡng mộ, là sự cố gắng không ngừng. Khối lượng bài học nặng nề khiến nàng nhiều lúc chẳng thở nổi.

Tạ Tô Duẫn giống như một ca ca yêu thương muội muội. Hắn ở bên cạnh nàng tập đàn luyện nhạc, lén giúp nàng chép sách vẽ tranh, những lúc rảnh rỗi thì đan vòng hoa thật đẹp đội lên đầu nàng, dẫn nàng đi bắt cá, chụp chim, trêu mèo, đùa chó.

Đó là khoảng thời gian không mấy đoan trang nhất của nàng, nhưng cũng là quãng thời gian nhẹ nhàng, tự do nhất.

Sau đó, người trong kinh thành tới đón A Thiền về. Nàng từ biệt Tạ Tô Duẫn. Thực ra, hắn đã bí mật giải quyết sạch sẽ những kẻ truy sát, cũng đã liên lạc được với người của mình. Khoảng thời gian hắn lưu lại đây, đều là vì A Thiền.

Ngày ngày, hắn ở trong căn nhà nhỏ ấy, chờ nàng đến.

Khi thấy nàng bước ra khỏi cửa, hắn gọi nàng lại, không nói lời từ biệt, mà thay vào đó là một lời hứa:

"Ta sẽ đi tìm nàng, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

A Thiền khẽ gật đầu. Nhưng qua vài năm, nàng từ từ quên mất hắn.

Đây chính là khuyết điểm nho nhỏ hiếm hoi của đích nữ Giang gia hoàn mỹ vô khuyết: tính mau quên.

Cũng có thể vì mỗi ngày nàng phải đối mặt với quá nhiều việc, một đoạn ký ức vụn vặt xa xưa như vậy, tự nhiên liền phai nhạt dần.

Sau này, Tạ Tô Duẫn lén lút đi thăm nàng nhiều lần, nhưng chưa bao giờ dám đến gần. Nghĩa phụ của hắn từng nói, Hoàng đế không phải kẻ đơn giản. Nếu xuất hiện quá nhiều, sẽ khiến Hoàng đế nhận ra sự tồn tại của hắn.

Mãi đến năm A Thiền tròn mười tuổi, nàng bị cuốn vào một trận lũ trên núi. Tạ Tô Duẫn khi ấy ở xa nhìn thấy, ngay lúc nàng gặp nguy hiểm, không hề do dự mà nhảy xuống cứu nàng.

Hắn ẩn mình trong bóng tối, nên A Thiền không nhìn thấy. Nàng chỉ thấy Tạ Trì nhảy xuống.

Chưa đến lúc có thể công khai thân phận một cách tùy tiện, bởi không chỉ liên quan đến chính mình, an nguy của hắn còn ảnh hưởng đến rất nhiều người. Tạ Tô Duẫn từ đầu đến cuối đều bóp chặt giọng, không để lộ tên tuổi.

Thế là, sau khi trở về, A Thiền đã thành công nhận nhầm ân nhân cứu mạng.

Nhìn tiểu cô nương vừa cảm kích vừa thân thiết với Tạ Trì, Tạ Tô Duẫn đứng trong góc tối không ai chú ý, nghiến răng nghiến lợi đến suýt nát hàm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!