Sau khi hắn rời đi, ta lập tức lệnh cho người tra xét lai lịch của hắn. Không biết Lệ Yên Nhiên hay Tạ Trì đã tìm được người này từ đâu.
Tô Duẫn.
Cố ý làm đứt dây đàn để thu hút sự chú ý của ta, rồi nhân cơ hội chuộc lỗi mà tiếp cận.
Hắn từng bước cẩn trọng, nhưng chẳng buồn che giấu ý đồ.
Hoàn toàn khác biệt với Tạ Trì.
Trong những ngày tiếp theo, mỗi lần vũ cơ và nhạc công tới Phượng cung biểu diễn, Tô Duẫn đều ngoan ngoãn ngồi trong góc, chơi đàn nghiêm túc, sau đó lặng lẽ rời đi, không có bất kỳ hành động vượt quy củ nào.
Chỉ là đôi mắt hắn, vẫn thường xuyên nhìn chằm chằm vào ta, như có móc câu, ánh mắt ám muội không rõ ràng.
Sau khi thời gian cấm túc kết thúc, ta bận rộn xử lý nội vụ tồn đọng, không gọi hắn hay bất kỳ ai tới. Nhưng Tô Duẫn lại dùng bạc để hỏi thăm các cung nữ, dò la hành tung của ta. Mỗi khi ta bước ra ngoài cung dạo chơi giải khuây, hắn đều ngẫu nhiên xuất hiện, luyện đàn ở gần đó.
Hắn chỉ cúi đầu hành lễ từ xa, nói vài câu, rồi lướt qua ta mà đi, không hề tới gần. Nhưng mỗi lần đánh đàn, tiếng đàn của hắn lại biến đổi, đều là những khúc nhạc mà ta yêu thích.
Người ngoài nhìn vào thấy chúng ta không có quá nhiều giao thiệp. Nhưng Ngọc tài nhân, người biết chuyện, đã nhận ra. Nàng hoảng hốt đến tìm ta, khẩn thiết nói:
"Nương nương, người này chắc chắn là do Quý phi đưa tới. Người hãy tìm một lý do để đuổi hắn ra khỏi cung, như vậy nàng ta sẽ không có cơ hội hãm hại người."
Từ sau lần được ta cứu, nàng luôn nghe lời ta răm rắp, còn bắt đầu lo lắng cho ta.
Ta lắc đầu, từ chối lời khuyên của nàng.
Ngọc tài nhân hốt hoảng:
"Người sẽ không phải là… không nỡ đuổi hắn đi chứ? Vì hắn giống hoàng thượng, nên người lấy hắn làm thế thân sao? Rõ ràng biết là hố lửa mà người vẫn nhảy vào..." Nàng lo lắng đến mức xoay vòng, mặt đầy vẻ tức giận vì ta không làm theo lời nàng.
Ta vẫn lắc đầu.
Khi ấy, Tạ Trì đang chuẩn bị nam hạ tuần tra các châu huyện. Ta bận bịu sắp xếp người đi theo, các vật dụng cần thiết, cắm cúi viết nhanh các danh sách. Nghe nàng nói, tay ta khẽ ngừng lại một chút. Vì Ngọc tài nhân là người mà ta ưa thích, nên ta nói thật lòng:
"Ta chỉ là... thấy tò mò về hắn mà thôi."
6
Vương triều cựu đô vốn nằm ở phương Nam, để tiện việc cai trị và chống giặc ngoại xâm, triều đình đã dời đô lên phía Bắc. Cựu đô phương Nam được xem là phụ đô, phái trọng thần trấn giữ. Các đời Hoàng đế thường không định kỳ tuần du về Nam vài tháng để thị sát dân tình.
Nhưng ai cũng biết, đây chẳng qua chỉ là danh nghĩa để ngụy trang cho việc du sơn ngoạn thủy mà thôi. Đoàn tùy tùng đông đúc, khi đến nơi đã có chút mệt mỏi. Quan viên địa phương đứng dọc hai bên đường nghênh đón, buổi tối tổ chức tiệc tẩy trần tiếp giá hoàng đế và hoàng hậu.
Nhưng Tạ Trì lại nhất quyết mang theo Lệ Yên Nhiên.
Việc này khiến quan viên tiếp đón lâm vào thế khó xử. Sau thoáng ngạc nhiên, bọn họ rụt rè đứng đó, không dám lên tiếng.
Đây là một buổi yến tiệc khá chính thức, thông lệ là ai cũng mang chính thất đến dự, hoàng đế các đời trước cũng không ngoại lệ. Nhưng Tạ Trì lại muốn đưa một phi tần đi cùng. Lệ Yên Nhiên, dù được phong Quý phi, nhưng dù thế nào cũng không thể ngang hàng với hoàng hậu.
Điều này khiến thể diện của hoàng hậu đặt vào đâu?
Các quan viên lén nhìn về phía ta, không ai dám trái ý hoàng đế, đành vội vàng bổ sung thêm chỗ ngồi.
Quan viên địa phương nhanh chóng hiểu ý, đồng loạt mang cả thiếp thất của mình đến dự tiệc. Tướng quân trấn thủ phụ đô cười lớn khi đưa chúng ta vào chỗ ngồi:
"Những năm trước yến tiệc ít người tham dự, năm nay lại đông vui thế này, thật náo nhiệt."
Rõ ràng là ông ta nhắc khéo để các quan viên khác mang theo thiếp thất, nói rằng đây là quy định mới của hoàng thượng, đồng thời cũng khéo léo giữ thể diện cho ta.
Khi vào bàn tiệc, các phu nhân đều biết rằng ta không được hoàng thượng sủng ái. Trên mặt, họ vẫn giữ lễ tiết với ta, nhưng ngầm bắt đầu tâng bốc Lệ Yên Nhiên, khiến nàng ta cười đến mức lâng lâng như say.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!