Chương 28: Ngoại truyện Lệ Yên Nhiên

Ngoại truyện Lệ Yên Nhiên 

Lệ Yên Nhiên lần đầu gặp Giang Ứng Thiền, là tại một buổi cung yến.

Nàng đã đến tuổi cập kê, nhưng không ưng ý với hôn sự mà gia đình sắp đặt. Lợi dụng cơ hội tham dự yến tiệc trong cung, nàng quyết định đến gặp người mà mình thầm thương trộm nhớ—Lục hoàng tử Tạ Trì.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trì từ xa, dáng vẻ tuấn tú của hắn đã khắc sâu vào trái tim thiếu nữ của nàng. Nàng đã thích hắn rất lâu rồi. Khác với những cô nương khác, nàng to gan hơn nhiều, tự tay thêu một chiếc túi thơm, định bụng trao cho người trong lòng.

Chỉ cần Lục hoàng tử để mắt đến nàng, cho dù chỉ làm một thị thiếp, cũng còn hơn là bị gả làm kế thất cho một lão già mà gia đình sắp xếp.

Chờ mãi, cuối cùng nàng cũng thấy Tạ Trì xuất hiện. Nhưng bên cạnh hắn lại có một cô nương lạ mặt.

Nàng chỉ vừa liếc nhìn, đã khiến nữ tử kia quay đầu lại.

Ánh mắt của nữ tử ấy khiến tim nàng như lỡ mất một nhịp.

Chưa từng thấy ai đẹp đến vậy. Một gương mặt hoàn mỹ, đẹp đến mức như tiên nữ giáng trần. Đôi mắt trong veo như nước dưới gốc hoa lê, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, nhưng như thể đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ của nàng.

Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy tự ti, nhan sắc của bản thân chẳng khác nào ánh nến trước ánh trăng. Nhưng rồi sự ghen tị cuộn trào trong lòng nàng.

Nàng thấy Lục hoàng tử, cao cao tại thượng, lại dịu dàng nói chuyện với nữ tử ấy.

Hỏi thăm, mới biết đó là Giang Ứng Thiền, đích nữ nhỏ tuổi nhất của Giang gia ở phụ đô, một tiểu thư danh giá, cao quý đúng nghĩa.

Nén lại sự không cam tâm, nàng chờ lúc xung quanh không ai, tìm cách gặp riêng Tạ Trì. Mặt đỏ bừng, nàng đưa chiếc túi thơm đã thêu suốt nhiều ngày, bày tỏ tâm ý của mình.

Động thái táo bạo như vậy, nhưng Tạ Trì không trách phạt. Hắn chỉ đứng đó lạnh lùng, để mặc nàng nói, không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Sợ bị người khác phát hiện, nàng vội vã nhét túi thơm vào tay hắn rồi bỏ chạy.

Nàng không thấy được, ngay khi nàng đi khỏi, Tạ Trì đã cau mày, đầy vẻ khó chịu, thẳng tay ném chiếc túi thơm xuống đất.

Nhưng Giang Ứng Thiền thì nhìn thấy.

Là một hoàng tử, Tạ Trì luôn có vô số cô nương mến mộ. Giang Ứng Thiền không vì việc này mà bất mãn với nàng, ngược lại còn nhặt chiếc túi thơm lên. Để tránh điều tiếng không hay, nàng chuẩn bị thêm lễ vật, lấy danh nghĩa của Tạ Trì, nhờ người gửi lời từ chối một cách tế nhị.

Chiếc túi thơm mang dấu hiệu của thiếu nữ, nếu để bị bỏ lại và đem ra bàn tán, e rằng danh tiếng của nàng ấy sẽ bị hủy hoại. Cách làm của Tạ Trì khiến Giang Ứng Thiền không tán thành. Dù không thích, cũng không cần phải chà đạp lên tình cảm chân thành của người khác.

Chính Giang Ứng Thiền đã giúp cho tình cảm đơn phương của nàng có một kết thúc êm đẹp.

Ban đầu, nàng tưởng rằng Tạ Trì thực sự là người từ chối một cách nhẹ nhàng như vậy. Dù có chút thất vọng, nhưng nàng vẫn cảm thấy tự hào vì mình đã yêu một người tinh tế và chu đáo đến thế.

Nhưng sau này, khi nghe được lời vô tình của một gia nhân, nàng mới biết, hóa ra tất cả là do Giang Ứng Thiền sắp đặt.

Một người bình thường sẽ cảm kích sự chu đáo của Giang Ứng Thiền. Nhưng với Lệ Yên Nhiên, nàng cảm thấy bị cười nhạo.

Cơn giận trào dâng, nàng hất toàn bộ những món quà quý giá xuống đất.

"Đây tính là gì? Thương hại ta sao?"

Nàng cảm thấy mình bị xúc phạm sâu sắc.

Lần thứ hai gặp Giang Ứng Thiền là tại Thanh Châu.

Cha nàng bị điều chuyển ra Thanh Châu nhậm chức, nàng cùng di nương đi theo. Không lâu sau, nơi này gặp phải đại hạn.

Người chết đói la liệt, dân chạy nạn khắp nơi.

Tiên hoàng vì muốn rèn luyện và xây dựng danh tiếng cho Giang Ứng Thiền, đã phái nàng theo quân đi cứu trợ, phân phát cháo cứu đói cho dân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!