Nhưng giờ đây, nơi này cũng chẳng còn bao nhiêu người. Lễ tế đã kết thúc, các quan khách hoặc về nhà, hoặc đi dạo xuân. Dẫu vậy, mục tiêu của phản quân chỉ có hoàng đế và hoàng hậu, những người khác không quan trọng. Đàn trâu gây hỗn loạn lúc nãy có lẽ chính là kế nghi binh của chúng, nhằm thử nghiệm khả năng phòng thủ của lễ Xuân Tế.
Xe ngựa của Giang phủ cũng bị ảnh hưởng, ta và mọi người bị giữ lại.
Một tên phản quân đứng đầu tiến lên, nhìn Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên bị bắt, bật cười ha hả:
"Lâu ngày không gặp, hoàng đệ."
Là Trần vương và Ngụy vương, hai người con trưởng và thứ của tiên hoàng, những thân vương bị đuổi ra khỏi kinh thành vì không cam tâm chịu thua.
Hai người họ lớn hơn Tạ Trì nhiều tuổi. Khi tiên hoàng còn sống, mọi người đều nghĩ rằng ngôi thái tử chắc chắn sẽ thuộc về một trong hai. Bọn họ tranh đấu trong nhiều năm, cuối cùng lại bị hoàng đệ nhỏ tuổi nhất là Tạ Trì đoạt lấy.
Cả hai đều là những kẻ đầy tham vọng, cũng không phải người tốt đẹp gì. Bọn họ xem thường Tạ Trì, lại càng không cam tâm, nhưng tiên hoàng là người có thủ đoạn sắc bén, không cho phép bất kỳ kẻ nào gây loạn, sớm đã tước đoạt thực quyền của họ và đày về phong địa.
Giả vờ ngoan ngoãn suốt bao nhiêu năm, nay thái hậu vừa qua đời, Tạ Trì lại tự gây rối, thay hoàng hậu, gây hiềm khích với Giang gia, còn vội vàng thực thi tân chính, đắc tội quá nhiều thế lực trong thời gian ngắn.
Giờ đây, thế đơn lực mỏng, chính là thời cơ tốt nhất để hai người này tạo phản. Lễ Xuân Tế xa kinh thành là một cơ hội hoàn hảo.
Phụ thân ta hẳn đã đoán trước ngày hôm nay có thể xảy ra chuyện, mới cố tình bày trò để hồi kinh tránh né, định đưa cả ta về theo. Tạ Tô Duẫn chủ động xin đi đón ta, cam đoan sẽ bảo vệ ta chu toàn. Phụ thân ta hiển nhiên rất yên tâm với chàng rể mới này, đến mức không thèm cử thêm nhiều thị vệ.
Nhưng ta bị Lệ Yên Nhiên cản trở trước lễ tế, lại bị Tạ Trì giữ chân sau lễ, kết quả là không thể thoát thân.
Ta đã nói rồi mà, hai người này cứ như ma quỷ, mãi quấn lấy ta.
Bị ép cuốn vào chuyện này, từ xa, Ngụy vương nhìn thấy ta, ánh mắt sáng lên, cất giọng trêu ghẹo:
"Ồ, đây chẳng phải là A Thiền tiểu thư của Giang gia sao?"
Vừa dứt lời, một toán phản quân giáp đen vung vũ khí, bao vây toàn bộ người của Giang phủ. Kẻ nào kẻ nấy hung ác dữ tợn, dọa mấy nha hoàn mới khóc nấc lên.
Tạ Trì thấy vậy, sốt ruột định lao tới, nhưng bị trói chặt tay chân. Hắn hét lên với Ngụy vương:
"Đừng làm tổn thương nàng ấy!"
Ngụy vương chỉ cười nhạt, không nể nang chút nào:
"Ngươi hét cái gì? A Thiền tiểu thư đã không còn là vợ ngươi nữa rồi, ngươi lấy tư cách gì mà gào?"
Tạ Trì lập tức cứng họng, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt thản nhiên mang chút chế nhạo của Trần vương.
Ta bình thản ngắt vài bông hoa dại màu xanh nhạt từ vòng hoa, từng bông một, đưa cho các nha hoàn đang sợ hãi của mình, giọng nói dịu dàng trấn an, giúp các nàng bình tĩnh lại. Sau đó, ta ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy vương:
"Là ta."
"Vậy giờ ngài định lệnh cho bọn họ đâm chết ta sao?"
Ngụy vương bật cười ha hả, phất tay đuổi đám binh lính đang giương trường thương đi. Hắn chỉ định chào hỏi ta một chút, không ngờ thuộc hạ lại hiểu sai ý.
Ta nhìn Tạ Trì, thấy hắn thoáng ngẩn ra, rồi như nghĩ tới điều gì, toàn thân cứng đờ, tái nhợt, vẻ mặt suy sụp.
Có lẽ, hắn không đúng lúc mà nhớ lại cái ngày ta bị ám sát. Khi ta rơi vào nguy hiểm, hắn lại dẫn theo Lệ Yên Nhiên bỏ mặc ta mà chạy.
Lúc đó, ta gặp nạn hắn làm ngơ. Giờ đây, hắn muốn bảo vệ ta, nhưng ta đã không cần, mà hắn, cũng không còn khả năng bảo vệ ta nữa.
Dù hối hận thế nào, cũng vô ích.
37
Những người có mặt tại đó đều bị phản quân áp giải đến một hòn đảo giữa hồ gần đó và giam giữ. Để tránh việc có người tiết lộ tin tức, phản quân cần câu giờ, khiến kinh thành chậm nhận ra, gia tăng khả năng thành công cho cuộc tạo phản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!