Tạ Tô Duẫn chân dài, mỗi bước đi của hắn gần bằng ba bước của ta, lẽ ra hắn nên đi trước ta. Nhưng chỉ cần ta xoay người, lập tức có thể thấy hắn ở ngay bên cạnh.
Hắn không bao giờ như Tạ Trì, tự mình đi trước, để ta vất vả bước nhanh theo sau.
Ta sinh ra được dạy dỗ nghiêm khắc, đầu cài trâm, tai đeo hoa tai, eo đeo ngọc bội, tất cả đều bị yêu cầu không được lay động mạnh, dáng đi phải khoan thai, ung dung, toát lên vẻ quý phái đoan trang.
Tạ Trì mãi không hiểu rằng, với dáng vẻ như vậy, muốn nhanh chóng đuổi kịp hắn, đối với ta mà nói, thực sự rất mệt mỏi.
Tạ Tô Duẫn thì khác. Hắn chưa bao giờ để ta phải đuổi theo. Đồng hành cùng ta, hắn sẽ lặng lẽ bước chậm lại, đi bên cạnh ta. Còn nếu đứng chờ từ xa, hắn cũng sẽ yên tĩnh đứng đó, kiên nhẫn đợi ta từng bước một đến gần.
Hắn biết ta sẽ đi đâu, biết rằng ta nhất định sẽ đến nơi mà hắn đang đợi.
Ánh nắng rực rỡ phủ lên gương mặt Tạ Tô Duẫn, hắn đẹp đến thế. Thiếu niên mờ nhạt trong ký ức khi ta không thể nhìn thấy, nay đã trưởng thành thành một thanh niên tuấn tú, rõ ràng đứng trước mặt ta.
Dù không hiểu tại sao ta dừng lại, đờ đẫn nhìn hắn, hắn cũng không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn ta, thăm dò gọi nhẹ:
"A Thiền?"
Thật sự rất đẹp, con người này.
Ánh sáng rơi trên đôi mày, khóe mắt hắn, chói chang đến mức sáng thẳng vào tận lòng người.
Ta đem gói bánh phù dung đẩy ngược lại vào tay hắn. Trong ánh mắt mơ hồ khó hiểu của hắn, ta bước lên một bước, chủ động ôm lấy hắn.
Nam nhân cao lớn, thân hình thẳng tắp, khí chất thanh khiết, toát lên một cảm giác an toàn vững chãi như núi thái sơn, thực sự khiến người ta nhìn đâu cũng thấy thuận mắt.
Trong vòng tay hắn, vừa cứng ngắc vừa như tham lam muốn siết chặt, ta nhẹ nhàng chọc vào hắn, bảo hắn trả lại bùa bình an trước kia cho ta.
Tạ Tô Duẫn thoáng sững sờ.
Hắn chắc nghĩ rằng ta vừa gặp Tạ Trì, hối hận vì đã đưa hắn lá bùa mà hắn từng xin, giờ muốn đòi lại. Dẫu sao, đó vốn là bùa cầu nguyện cho Tạ Trì.
Nam nhân phong thái như thần tiên kia, cúi mắt xuống, lộ ra chút bối rối, vẻ mặt tựa hồ đáng thương, đến mức khiến người ta nhìn không khỏi mềm lòng. Nếu kẻ đối địch của hắn trông thấy, chắc chắn sẽ không tin nổi.
Nhưng lần này, hắn không giả vờ, mà thực sự luống cuống. Đôi môi hơi động, gian nan thốt lên:
"Sao vậy?"
Có phải là Tạ Trì đã làm gì, khiến ta mềm lòng một lần nữa?
Ngoài mặt Tạ Tô Duẫn vẫn ung dung dịu dàng, nhưng trong đáy mắt hơi cụp xuống kia, ánh lên tia tối, như đang âm thầm toan tính một kế hoạch nào đó đầy nham hiểm.
Người này, bình thường ta chỉ hơi thay đổi sắc mặt hắn đã đoán ra được tâm trạng ta, vậy mà giờ lại bắt đầu đoán mò.
Một câu của Giang Ứng Thiền đã khiến Tạ Tô Duẫn rối loạn.
Ta nhìn vào ánh mắt lo lắng của hắn, lấy lại lá bùa kia, thuận tay ném nó đi, rồi tháo sợi dây đỏ trên cổ mình, kiễng chân buộc lên cổ hắn.
"Lá bùa kia là cầu cho Tạ Trì, còn cái này mới là dành cho chàng."
Bùa bình an của chùa Vi Sơn linh nghiệm vô cùng, nhưng phải tự mình leo từng bước lên chùa mà cầu, mới được gọi là thành tâm thì sẽ linh nghiệm.
Thật ra, đó là bởi lá bùa chứa đựng loại dược liệu quý giá, có thể giữ mạng sống trong lúc nguy cấp, nên đương nhiên có thể cầu bình an.
Nếu không tự mình leo lên cầu nguyện, thì chỉ được lá bùa bình thường, bên trong là vài loại hương liệu giúp an thần mà thôi.
Lá bùa khi trước là do Tạ Trì nói mơ, ta sai người đi lấy, đương nhiên chỉ là một gói hương bình thường, vô dụng.
Còn lá bùa này, là lá mà khi trước ta từng bước một leo l*n đ*nh núi, được trụ trì đích thân trao cho.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!