Chương 18: (Vô Đề)

Hắn còn bảo:

"Đêm nay trăng sáng rực rỡ, soi đường bên bờ sông sáng rõ hơn nhiều. Bên sông còn có cả một cánh đồng hoa nở rộ, đẹp lắm."

"Vì thế đừng sợ, nguy hiểm đã ở lại phía sau, trước mắt chỉ còn lại một cánh đồng hoa vô tận."

Dù buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, ta vẫn còn chút tỉnh táo để hỏi:

"Hoa màu gì?"

Hắn buột miệng đáp:

"Màu xanh."

Ta không khỏi bật cười:

"Cuối thu làm gì có cánh đồng hoa nào."

Hắn bị vạch trần mà không hề giận, chỉ khẽ cười.

Cuối cùng, ta không chống lại được cơn buồn ngủ, thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh đã lọt qua lớp vải che mắt, mờ mờ ảo ảo.

Mắt ta đang dần hồi phục, giờ đã có thể cảm nhận chút ánh sáng.

Một đêm đầy kinh hoàng đã qua, ánh sáng ban ngày chiếu rọi, mọi thứ dường như an lành hơn.

Sau này ta mới biết, suốt đêm đó, bờ sông chỉ có những nấm mộ hoang và bộ xương trắng cũ kỹ, lạnh lẽo cô quạnh.

Sau khi quan binh tìm đến, tiếng chó săn sủa và tiếng vó ngựa còn vang vọng từ xa, thiếu niên đã rời đi trước, không một lời từ biệt.

Ta nhạy bén nhận ra sự biến mất của hắn, liền kéo lớp vải che mắt xuống.

Bất chấp ánh sáng làm đôi mắt bị thương nhức nhối, ta cố gắng mở mắt, hướng về phía hắn rời đi.

Đôi mắt chưa lành hẳn chỉ nhìn thấy mơ hồ, trong thế giới xanh mờ của cây cỏ, một bóng dáng áo trắng xa xôi, trơ trọi mà đơn độc.

"Tiểu thư! Tiểu thư ở đằng kia!"

Tiếng của Vân Châu đầy phấn khích vang lên:

Trong chớp mắt, người từ cung đình, kinh thành, Giang gia, cùng các vùng địa phương vội vã đổ về, bao quanh ta.

Họ lần theo những mảnh vải ta để lại dọc bờ sông và những ký hiệu trên đất nơi chuồng bò để tìm ra vị trí của ta.

Khi họ đến, chỉ có một mình ta ở đó.

Trên tảng đá lớn bên cạnh ta có một quả hồng chín đỏ rực.

Ta cầm nó lên, trong lòng không nỡ ăn, nhưng lại biết nó không thể để lâu, nên đành nhắm mắt nhắm mũi ăn hết, vừa ăn vừa luyến tiếc.

Có lẽ vì để giữ gìn danh tiếng của ta, hắn đã rời đi trước.

Ta cũng không kể với ai rằng mình đã ở cùng một thiếu niên xa lạ suốt gần nửa tháng, chỉ thuật lại toàn bộ sự việc với phụ thân ta.

Phụ thân bảo rằng ân cứu mạng lớn lao như vậy, nhất định phải báo đáp.

Tiên hoàng đặc biệt phái ngự y giỏi nhất từ trong cung đến chữa trị cho ta, vô số loại linh dược quý giá như nước chảy không ngừng được đưa vào viện của ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!