Chương 17: (Vô Đề)

Cánh đồng hoa xanh bên bờ sông, Tạ Trì không hề phủ nhận hay chỉnh lại lời ta.

Nhưng sự thật là, lần đó, khi ta bị cuốn vào trận lũ trên núi, bị một mảnh gỗ trôi đập vào đầu, lúc tỉnh lại, đôi mắt ta đã không thể nhìn thấy gì.

Thế giới chìm trong bóng tối, nếu có cánh đồng hoa nào đó, ta cũng không thể phân biệt được màu sắc của nó.

Hơn nữa, cũng chẳng có cánh đồng hoa nào cả.

Bờ sông đó chỉ có những ngôi mộ hoang.

Từ khoảnh khắc ấy, ta đã xác định, hắn không phải người đã cứu ta.

Năm đó, khi bị dòng nước lũ cuốn trôi, một mảnh gỗ đập mạnh khiến ta bất tỉnh.

Mơ hồ, ta cảm nhận được có người đang cố gắng kéo ta lên khỏi dòng nước xoáy.

Khi ta tỉnh lại lần nữa, đôi mắt ta đã tạm thời mất đi ánh sáng, không nhìn thấy gì.

Toàn thân ta đầy những vết thương do va chạm với đá và mảnh gỗ.

Bộ y phục ướt đẫm trên người bị cởi bỏ, chỉ còn lại lớp áo lót che thân, nước vẫn còn nhỏ giọt, lạnh đến mức khiến ta run rẩy.

Bên cạnh có hơi ấm, thỉnh thoảng vang lên tiếng động nhỏ, có vẻ là tiếng củi cháy từ một đống lửa.

Ta lần mò theo làn hơi ấm, tìm thấy bộ áo ngoài đã được hong khô một nửa, khoác tạm lên người.

Nhặt một nhánh cây làm gậy dò đường, ta từ từ cảm nhận được nơi mình đang ở.

Đó là một căn nhà hoang tàn, gió lùa khắp nơi, sàn đầy cỏ dại mọc cao.

Nền đất trước nhà đầy cát mịn, có lẽ ta đang ở gần bờ sông, có khả năng đã trôi đến hạ lưu của con sông lớn gần kinh thành.

Đây là vùng hoang vắng, có những ngôi nhà cũ kỹ bị bỏ hoang.

Có lẽ đây là khu vực Lâm Châu.

Vùng này không có dân làng sinh sống, vậy người cứu ta chắc chắn không phải một dân làng tình cờ đi ngang, mà là người đã chủ động nhảy xuống cứu ta.

Khi ta đang thăm dò tình hình xung quanh, một giọng nói trong trẻo của thiếu niên bất ngờ vang lên:

"Nàng không sợ sao?"

Ta ngẩng lên, trước mắt chỉ là một màn đen.

Năm đó ta mới mười tuổi.

Một tiểu cô nương bình thường, gặp nguy hiểm, bị đặt vào hoàn cảnh xa lạ, lại còn đột ngột mất đi thị lực, phản ứng tự nhiên hẳn phải là sợ hãi, hoảng loạn.

Nhưng ta không phải xuất thân từ gia đình bình thường.

Là đích nữ được cả nhà họ Giang dốc sức nuôi dưỡng, từ nhỏ ta đã học cách giữ sự cao quý, điềm tĩnh, không được phép để lộ sự hoảng loạn.

Ta hướng về phía giọng nói của thiếu niên, giọng vẫn còn trong trẻo nhưng không kém phần rắn rỏi:

"Ngươi đứng đó nhìn ta từ đầu sao?"

Ta không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào tiến lại gần.

Thiếu niên bật cười, bước từng bước giẫm lên cát và cỏ dại tiến đến gần ta, nắm lấy tay ta, vỗ nhẹ lên tay áo ta, nhét vào tay ta một thứ gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!