Chương 16: (Vô Đề)

28

Ta bước xuống xe ngựa, dẫm lên những viên gạch xanh mát lạnh, tà váy tuyết trắng tinh xảo rũ xuống, ánh lên vẻ kiêu sa.

Ngẩng đầu lên, ta thấy trước cổng Giang phủ có rất nhiều người đứng chờ.

Phụ thân ta dẫn theo đông đủ thân tộc đứng trước cửa nghênh đón, ca ca vừa đón ta trở về cũng đứng đó, phía xa còn có vài người lạ đến xem náo nhiệt.

Trận thế hoành tráng này thể hiện rõ Giang gia coi trọng ta, nữ nhi ruột thịt của gia tộc.

Dù bên ngoài đồn rằng ta bị phế hậu, đuổi khỏi cung, nhưng ta vẫn là tiểu thư chính tông của Giang gia, không ai có thể coi thường hay ức h**p ta.

Luôn có người đứng ra chống lưng cho ta.

Dụng ý của phụ thân ta rất rõ ràng.

"Con về nhà rồi."

Giọng ông nhẹ nhàng, như thể ta chỉ vừa đi xa một chuyến rồi quay lại.

Ta khẽ gật đầu, gọi một tiếng:

"Cha."

Ông hào hứng, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt:

"Món canh ấm bụng do mẹ con tự tay nấu vẫn còn trên bếp. Bà ấy sợ nó nguội đi, lại sợ quá lửa, không yên tâm để hạ nhân trông, nên đã quay lại xem mấy lần. Không ngờ bà ấy vừa quay gót, con đã về đến nơi."

"Đám lan quý của con cùng mấy cây kỳ hoa dị thảo, sân viện của con không đủ chỗ. Các ca ca đã tìm một mảnh đất khác để dời cây, giờ vẫn đang bận rộn."

"Đại tỷ của con sáng sớm đã đứng ngóng ở bếp, hôm nay nấu toàn món con thích. Còn biểu muội của con thì khỏi phải nói, đúng là bướng bỉnh. Nằng nặc đòi tự đi mua bánh phù dung con thích nhất, nhưng dậy muộn, đến nơi thì suýt bị mua hết. Nó tranh được miếng bánh cuối cùng, giận dữ đến mức đánh nhau với người ta giữa phố. Giờ đang tự bôi thuốc trong phòng."

"Con gái con đứa mà đánh nhau lại chẳng biết tìm chỗ vắng vẻ, để hạ nhân ra tay là được, cứ phải lao vào tự xử làm gì. Tính khí con bé này vẫn thật quá thẳng thắn."

"À, còn bà nội của con, bà đã khỏe hơn nhưng vẫn không nên để bị nhiễm lạnh. Bà đang đợi con trong phòng hoa, ở đó ấm áp hơn."

"…"

Cha ta, khi còn trẻ, ai ai cũng bảo ông có nhan sắc chẳng kém Phan An, nay đã già, gương mặt có thêm vài nếp nhăn, để râu dài, nhưng vẫn giữ khí chất nho nhã ôn hòa.

Người không quen biết nhìn vào đều nghĩ ông là một vị lương thần chính trực.

Còn những người quen thuộc, đặc biệt là những kẻ đối đầu với ông trên triều đình, đều nghiến răng mắng sau lưng: "Lão hồ ly."

Nhưng bất kể quen hay lạ, rất ít người từng thấy ông như bây giờ, giống hệt một người cha bình thường, lải nhải không ngừng.

Sau khi gặp gỡ hết các bậc trưởng bối, buổi tối cả nhà tụ họp lại, ăn một bữa cơm gia đình đầm ấm.

Giữa vòng vây thân thuộc, ta dùng canh, bánh ngọt, chẳng khác nào những ngày chưa xuất giá.

Từ nhỏ, ta đã lớn lên trong tình yêu thương, được mọi người chiều chuộng, chưa từng thiếu thốn.

Vì thế, ta không cần phải hạ mình cầu xin tình yêu của bất kỳ ai.

Nếu không thích ta, vậy thì mỗi người một ngả, nhẹ nhàng buông tay.

Khi trở về sân viện của mình, phụ thân gọi ta lại.

Ông cầm ly rượu, ngà ngà say, vỗ đầu một cái, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!