Chương 15: (Vô Đề)

Từ ngày đầu tiên bước vào cung, đặt chân đến Phượng cung, ánh mắt nàng ta đã bị choáng ngợp bởi sự xa hoa.

Những bảo vật vô giá của thế gian chỉ là những món đồ trang trí tầm thường tại đây.

Sự phồn hoa và quyền lực tột đỉnh ấy khiến Lệ Yên Nhiên kinh ngạc không thôi.

Ngay lúc đó, nàng ta đã hạ quyết tâm: Phượng cung này, quyền thế này, sớm muộn gì cũng phải thuộc về nàng ta.

Tâm tư của Lệ Yên Nhiên, đương nhiên ta thừa biết.

Nàng ta buông lời cay nghiệt, nhưng vẫn ấm ức không chịu nổi, liền nhấc một bức tượng ngọc bên cạnh, định ném xuống đất.

Ta vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng nói:

"Đó không phải là đồ của Phượng cung, mà là của hồi môn của ta, giá trị liên thành. Không biết nương nương có đền nổi không?"

Bàn tay giơ lên của Lệ Yên Nhiên khựng lại, gương mặt đầy kinh ngạc nhìn món đồ nhỏ nhắn trông có vẻ tầm thường trong tay.

Cuối cùng, nàng ta đành không cam tâm mà đặt nó xuống.

Nàng ta tức giận, đứng dậy định đá vào chiếc bình hoa trên sàn.

Ta bảo Vân Châu cất bức tượng ngọc đi, rồi hờ hững liếc nhìn nàng ta, nói thêm một câu khiến nàng ta khựng lại:

"Đó cũng là của hồi môn của ta, còn quý giá hơn cái vừa rồi."

Lệ Yên Nhiên đứng trước bình hoa, cuối cùng cũng không dám ra tay.

Ta chậm rãi bước quanh điện, chỉ vào những món bảo vật trên đường đi:

"Bức bình phong này, bức tranh kia, bộ ấm trà này… đều là những thứ rất có giá trị. Nương nương cứ phá đi. Nếu không đủ sức đền cho nhà họ Giang, có thể xin hoàng thượng giúp đỡ."

Lệ Yên Nhiên giận đến phát run, nhưng không dám tiếp tục nổi điên như thường lệ.

Nàng ta chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán hận, cuối cùng cất tiếng hỏi:

"Giang Ứng Thiền, ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Cố tình đến để gây khó dễ cho ta, ngươi vừa lòng rồi chứ?"

Bất kể nàng ta có đắc ý hay tức giận, ta vẫn giữ thái độ điềm nhiên, đáp nhẹ:

"Gây khó dễ cho nương nương? Không cần thiết. Hôm nay ta đến đây để lấy lại của hồi môn của mình."

Lời vừa dứt, cung nhân bên ngoài lập tức nối đuôi nhau tiến vào, bắt đầu gọn gàng thu dọn đồ đạc trong điện, đem ra ngoài.

Tân hoàng hậu chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn Phượng cung hoa lệ mà mình hằng khao khát, bị dọn sạch đến trống rỗng.

So với vẻ phồn hoa trước đây, cung điện giờ đây trở nên hoang vắng, tiêu điều.

Những thứ ấy đều là của hồi môn của ta.

Còn bây giờ, đây mới là bộ dạng thực sự của cung điện này.

Lệ Yên Nhiên chết lặng nhìn các cung nhân từng người mang những chiếc rương lớn rời đi.

Nàng ta không thể cười nổi, cũng chẳng thể khóc, thật sự muốn phát điên.

Nhưng giờ chẳng còn ai ngăn cản nàng ta.

Lệ quốc cữu, đại cung nữ dưới trướng nàng ta, các ma ma thân cận đều đã bị xử tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!