25
Tạ Trì luôn muốn thoát khỏi ta, phế ta, đẩy ta đi thật xa.
Kể cả hắn, kể cả Lệ Yên Nhiên, dường như chẳng ai từng nghĩ đến…
Chẳng lẽ, ta lại không muốn thoát khỏi hắn sao?
Từ khi hắn dần dần bài xích ta, chút cảm tình ít ỏi mà ta dành cho hắn đã không còn nữa.
Người không thích ta, không xứng đáng nhận được dù chỉ một chút ưu ái của ta.
Nhưng hắn không dễ gì thoát khỏi ta, và ta cũng chẳng dễ dàng rời bỏ hắn.
Chúng ta, từ thuở niên thiếu đã dây dưa quá sâu, lợi ích lại ràng buộc chằng chịt, không có vấn đề gì đặc biệt lớn, thì rất khó để dứt ra được.
Vì vậy, hắn mới mặc nhiên để Lệ Yên Nhiên dùng thủ đoạn hèn hạ này để đối phó với ta.
Chỉ có như thế, hắn mới có thể bắt được lỗi sai của ta mà phế ta.
Ta không từ chối, còn thuận tay thúc đẩy thêm một chút.
Hôm đó, Lệ Yên Nhiên và Lệ phi đánh nhau một trận, bị k*ch th*ch đến mức gần như phát điên, đó là do ta sắp đặt.
Khiến Tạ Tô Duẫn bị liên lụy, vì vậy ta đã đem cây đàn quý giá nhất của mình tặng cho hắn để bồi thường.
Sau đó mọi chuyện cứ thế diễn ra thuận lợi, Lệ Yên Nhiên tự rối loạn, vội vàng muốn thành công mà sơ suất, tìm người khác để hãm hại ta.
Nếu không có sự phối hợp của ta, làm sao nàng ta có thể bố trí được nhiều mưu kế như vậy trong Phượng cung?
Ta không cần ngôi vị hoàng hậu của Tạ Trì, nhưng ta cũng không muốn để họ bôi nhọ danh dự của mình.
Thế nên, ta luôn phối hợp với họ, cho đến cuối cùng, tự mình chứng minh sự trong sạch.
Ta thuận nước đẩy thuyền, ngược lại còn lợi dụng Tạ Trì để áp chế quần thần, phản bác mọi dị nghị.
Thời gian qua, các phe phái cuối cùng cũng đã sẵn sàng để thay đổi hoàng hậu.
Đến phút cuối, ta mới xoay chuyển cục diện, đảm bảo rằng sai lầm không nằm ở phía ta.
Ta từ nhỏ đã chứng kiến quá nhiều âm mưu, ngược lại không thích sống trong tính toán triệt để.
Đa phần thời gian ta chỉ thuận theo tự nhiên, rất ít khi ra tay trước.
Nhưng một khi ta đã ra tay, sẽ không để cho ai có cơ hội vùng vẫy.
Giờ đây, ta có thể thoát khỏi hắn rồi.
Không phải là ta bị phế, bị hưu, mà là ta hưu hắn.
Ta lấy ra từ trong tay áo một cuộn thánh chỉ:
"Tiên hoàng từng hứa, nếu hoàng thượng đối xử không tốt với ta, ta có thể bỏ hắn mà tự chọn một tấm chồng khác."
Đó là một cuộn thánh chỉ đã bị cất giấu rất lâu, không ai biết tiên hoàng từng để lại cho ta thứ này.
Nếu ta và Tạ Trì có thể sống trọn đời bên nhau, cuộn thánh chỉ này sẽ mãi mãi không được lấy ra.
Ta giao cuộn thánh chỉ đó cho thái giám, nhìn thẳng vào Tạ Trì, từng chữ một rõ ràng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!